XtGem Forum catalog
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327260

Bình chọn: 9.00/10/726 lượt.

ôi, dịu dàng nói: “Cảm ơn nàng!”

Tôi cúi đầu lí nhí: “Huynh nói gì vậy, muội còn cần huynh cảm ơn sao?”

Y càng cười tươi hơn. “Thấy mẫu phi thích nàng như vậy, ta rất vui.”

Tôi chợt nghĩ tới một chuyện, khuôn mặt bất giác nóng bừng, vội hỏi: “Thái phi bảo huynh mang nho tới cho muội thế này, có phải là vì biết sau khi rời khỏi An Tê quán, huynh sẽ tới chỗ muội không vậy?”

Y cười, nói: “Tất nhiên rồi, chứ không ta còn có thể đi đâu được?”

Tôi lại càng thẹn thùng. “Như vậy đâu có tiện chứ, sau này muội không dám đến gặp Thái phi nữa mất thôi.”

Y xoay người tôi lại, chăm chú nhìn vào mắt tôi, nói: “Mẫu phi rõ ràng cũng hy vọng ta tới thăm nàng, vậy nên mới giao đồ cho ta. Ta là con trai của mẫu phi, bà tất nhiên hiểu lòng ta nhất rồi.”

Tôi cả thẹn, không kìm được bật cười khúc khích, vùi đầu vào lòng y.

Y khẽ hỏi tôi: “Nàng có buồn ngủ không?”

Tôi ngẩng lên nhìn y, mỉm cười nói: “Huynh muốn nghe lời thật lòng không?”

Y ngẩn người. “Tất nhiên là có rồi.”

Tôi đưa tay sờ cằm, cố ẩn đi nét cười trong mắt, cất giọng tinh nghịch: “Vừa rồi cơn buồn ngủ đã qua đi, bây giờ muội tỉnh như sáo ấy.”

Y tươi cười rạng rỡ, đưa bàn tay tới trước mặt tôi. “Vậy bây giờ chúng ta ra ngoài đi dạo một chút nhé, nàng thấy có được không?”

Tôi cũng nở nụ cười tươi, đặt tay mình vào giữa bàn tay y, hai người dắt tay nhau cùng bước ra ngoài.

Đi được gần nửa canh giờ, tôi vẫn chẳng biết y rốt cuộc muốn đưa tôi đi đâu, chỉ cảm thấy được y dắt tay, chậm rãi bước đi thế này, bất kể là đi tới đâu, lòng tôi cũng vô cùng vui vẻ.

Trên đường đi, y kỳ thực không hề yên phận,hông y có buộc một chiếc túi trong suốt làm bằng vải thưa, giữa không trung thỉnh thoảng lại có một con đom đóm lập lòe bay liệng, y liền nhanh tay bắt lấy, bỏ vào túi. Mắt y rất tinh, ra tay lại chuẩn xác, chẳng bao lâu sau đã bắt được khá nhiều đom đóm.

Tôi mỉm cười trách cứ: “Huynh tập trung đi đường đi, cứ như trẻ con vậy.”

Y không nói gì, vẫn tiếp tục vừa đi vừa bắt đom đóm.

Con đường núi uốn lượn dốc dần xuống, loáng cái chúng tôi đã tới bên dòng sông dưới chân núi. Nước sông chầm chậm chảy về đông, phát ra những tiếng rì rào nhè nhẹ, từng làn gió thổi tới khiến dãy cỏ bên bờ sông không ngừng đung đưa, khiến khung cảnh càng trở nên thanh bình và tịch mịch.

Tôi mỉm cười, nói: “Huynh muốn nghe hát sao? Giờ này A Nô đã ngủ từ lâu rồi, chẳng thèm để ý tới huynh đâu.”

Y kéo tôi lại gần, chỉ tay vào chiếc thuyền mà A Nô dùng để chở khách lúc ban ngày. “Chúng ta qua sông thôi.”

Tôi xua tay lia lịa. “Huynh điên rồi, nửa đêm thế này mà còn muốn qua sông.”

Y nói: “Ta sẽ làm người chèo thuyền.”

Tôi thấy y đang cao hứng, liền không chút nghĩ ngợi nói ngay: “Vậy được rồi.”

Hai chúng tôi nhảy lên thuyền, y khua mái chèo chậm rãi đưa thuyền tới giữa sông, động tác hết sức thuần thục. Tôi nhớ lại cảnh gặp y trên hồ Thái Dịch năm xưa, khung cảnh cũng giống thế này, y ngồi ở đầu thuyền khua mái chèo, còn tôi thì ngồi lặng lẽ giữa thuyền, bó hoa sen cuối cùng trong hồ Thái Dịch lẳng lặng tỏa hương, dường như tới giờ, hương thơm vẫn còn đọng nơi đầu mũi. Giữa làn nước rung rinh, vầng trăng dường như vẫn là vầng trăng độ nào, tôi ngồi trên thuyền của y, trái tim đập thình thịch. Chỉ là thời gian chưa khi nào ngừng trôi, tựa như dòng nước sông chảy mãi bên cạnh, giờ tôi đã có thể dắt tay y cùng bước rồi.

Nhớ lại ngày xưa, lòng tôi cũng tràn đầy cảm khái, chưa từng nghĩ lại có hôm nay.

Nhất thời tâm tình khoan khoái, tôi không kìm được vỗ tay làm nhịp cất tiếng hát vang: “Em nay đối với tình lang, tình càng thấm thía dạ càng ngẩn ngơ. Nhớ ai nhớ đến bao giờ? Ngày ngày tựa cửa trông chờ tình lang. Tình lang ơi hỡi tình lang, lòng này thắm thiết xin chàng chớ quên…”

Đây chính là bài mà A Nô vẫn thường hát lúc chèo thuyền.

Huyền Thanh nghe thấy tôi hát, liền ngoảnh lại khẽ mỉm cười. “Hiếm khi được nghe nàng hát, thì ra nàng hát lại thế này.”

Tôi có chút thẹn thùng, cười nói: “Có gì đâu mà hay chứ, chẳng qua là ngày ngày nghe A Nô hát, có ngốc đến mấy cũng học được thôi.”

Y khẽ ngân nga: “Nhớ ai nhớ đến bao giờ? Ngày ngày tựa cửa trông chờ tình lang”, nói rồi liền nhìn tôi chăm chú.

Tôi không kìm được bật cười khúc khích. “Hình như huynh rất thích nghe bài dân ca này thì phải?”

Y nói: “Tất nhiên rồi, so với thơ từ, dân ca lại càng đi thẳng vào lòng người, không chút vòng vèo, có thể dễ dàng biểu đạt tâm trạng khoan khoái, vui vẻ của người ta.”

Tôi khẽ cười dịu dàng. “Tâm tư mỗi người đều quanh co khó đoán, nếu tất cả đều có thể thẳng thắn tỏ rõ nỗi lòng thì tốt biết bao.”

Bóng lưng cao lớn của y đổ xuống người tôi, dường như toàn bộ thân thể tôi đều bị bóng của y bao trùm. Trời đất dù có sáng tỏ đến mấy cũng không thể khiến tôi yên tâm bằng việc được bóng dáng của y trùm lên người như lúc này.

Tôi bất giác khẽ cười một tiếng, y, nói: “Động tác chèo thuyền của huynh thuần thục quá, lẽ nào là bởi huynh thường xuyên tới hồ Thái Dịch luyện tập?”

Y cười “phì” một tiếng, đáp: “Cho dù ta thường xuyên tới hồ Thái Dịch chèo thuyền, nàng nghĩ lần nào cũng có thể gặp được m