Old school Swatch Watches
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327225

Bình chọn: 9.5.00/10/722 lượt.

ột nữ tử giả dạng làm cung nữ lén chạy ra ngoài như nàng sao?” Y nhìn tôi chăm chú. “Khi đó lá gan của nàng lớn thật, không ngờ lại dám lén chạy đi thăm Huệ Quý tần đang bị cấm túc.”

“My Trang tỷ tỷ sao? Không biết bây giờ tỷ ấy thế nào rồi?” Vừa nghĩ tới My Trang, trong lòng tôi liền trào dâng muôn vàn nỗi nhớ nhung.

Y nhìn tôi, cất lời an ủi: “Cô ấy rất khỏe, hôm nay ta vừa gặp cô ấy xong. Chỉ là cô ấy vẫn như trước đây, rất ít qua lại với người khác.”

Tôi nhớ đến lối xưng hô của y với My Trang vừa rồi, không kìm được hơi cau mày, hỏi với giọng nghi hoặc: “Huệ Quý tần?”

“Phải!” Y thoáng trầm ngâm rồi mới đáp: “Mùng Một tháng Bảy năm nay, tức là sáu ngày trước, vâng theo ý chỉ của Thái hậu, hoàng huynh đã thăng cho Thẩm My Trang làm Quý tần chính tam phẩm, cho phép dọn ra khỏi Sướng An cung tới làm chủ nhân Diễn Khánh cung, ngoài ra còn được xây riêng cho Tồn Cúc điện để ở.”

Nghe nói đây là ý chỉ của Thái hậu, lòng tôi hiểu rõ Thái hậu nhất định vẫn còn bảo bọc cho My Trang. Diễn Khánh cung là một trong những cung điện lớn nhất hậu cung, gần kề Sướng An cung mà My Trang trú ngụ trước đây, cũng chính là cung điện mà Kính Phi làm chủ, đương nhiên thuận tiện vô cùng. Nghĩ tới đây, lòng tôi nhẹ nhõm hẳn đi, sắc mặt cũng tràn ngập vẻ thư thái.

“Nhưng…” Huyền Thanh lại nói tiếp: “Huệ Quý tần đã từ chối.”

Tôi cả kinh, vội hỏi: “Tại sao? Là vì Hoàng hậu gây khó dễ? Hay là vì An Lăng Dung giở trò?”

Y chậm rãi lắc đầu. “Đều không phải. Là Huệ Quý tần tự mình từ chối. Cô ấy xin được đến ở tại Đường Lê cung.”

Đường Lê cung, tôi tột cùng chấn động, bởi đó chính là nơi ở của tôi trong Tử Áo Thành trước đây. Tôi lập tức hiểu ra, Đường Lê cung là nơi tôi bị giam lỏng, sau khi tôi bị đuổi ra khỏi cung, nó tất nhiên đã trở thành vùng đất không lành trong mắt các phi tần, không một ai chịu đến ở, ngay đến Huyền Lăng có lẽ cũng không muốn bước chân vào đó lấy nửa bước.

Tôi đã bị đuổi ra khỏi cung, phụng chỉ để tóc tu hành, đời này kiếp này tất nhiên phải chết già bên ngoài, không bao giờ được trở về nữa. Nếu không có gì thay đổi, cung điện mà tôi từng ở sớm muộn gì cũng sẽ được ban cho phi tần khác, thân là tỷ muội chí cốt của tôi, My Trang tất nhiên không đành lòng trơ mắt đứng nhìn, mà thà rằng tự mình đến đó ở.

Dù sao trong mấy năm sống ở Tử Áo Thành, Đường Lê cung cũng là chốn yên thân duy nhất của tôi.

Dường như Huyền Thanh cũng vô cùng cảm khái: “Huệ Quý tần không muốn trú tại Diễn Khánh cung đường hoàng, hoa lệ, mà lại xin tới Đường Lê cung bị tất cả mọi người trong cung coi là vùng đất không lành, chỉ e từ nay về sau ơn mưa móc sẽ càng ít ỏi.”

Tôi bất giác buột miệng hỏi: “Tỷ ấy làm như vậy, lẽ nào Thái hậu không ngăn cản sao?”

Y khẽ lắc đầu vẻ cảm thương. “Nàng và cô ấy giao hảo với nhau từ nhỏ, lẽ nào còn không rõ tính cách của cô ấy? Huống chi đám người Hoàng hậu và An thị đều mong cô ấy bị thất sủng, tất nhiên sẽ thuận nước dong thuyền.” Có lẽ vì tâm trạng nặng nề nên động tác chèo thuyền của Huyền Thanh bất giác chậm hẳn đi. “Theo ta thấy, chắc cô ấy có ý giữ Đường Lê cung thay nàng, sống một mình ở đó trong sự quạnh hiu.”

Lòng tôi xúc động vô cùng, thì ra My Trang cự tuyệt ý tốt của Huyền Lăng, muốn dọn tới Đường Lê cung là vì còn có thâm ý này. Đường Lê cung là nơi tôi gặp Huyền Lăng lần cuối, Huyền Lăng canh cánh trong lòng, tất nhiên sẽ không để cho sủng phi nào tới ở. Một khi có ai vào ở trong Đường Lê cung, Huyền Lăng ắt sẽ chẳng buồn ngó ngàng gì tới nàng ta nữa. Nói cách khác, phi tần nào tới Đường Lê cung cũng đồng nghĩa với việc bị Hoàng đế ghẻ lạnh, gần như chẳng còn cơ hội gặp được Hoàng đế nữa.

My Trang ơi là My Trang, không ngờ tỷ cũng đã quyết liệt với Huyền Lăng tới mức này rồi.

Nhưng cũng phải thôi, với tính cách của tỷ ấy, thà cô độc một mình trong cung chứ nhất định không chịu xin Huyền Lăng thương hại.

Tôi vừa cảm động lại vừa lo lắng, nghĩ tới việc My Trang đang tuổi xuân tươi đẹp như vậy mà lại phải ở trong Đường Lê cung u uất một mình, lòng tôi trào dâng muôn vàn cảm xúc đan xen, vô cùng bức bối. “Cuộc đời của My Trang thật có quá nhiều điều tiếc nuối.”

Huyền Thanh đưa tay khẽ vuốt ve bờ má tôi, cất giọng xót xa: “Nàng cảm thấy cuộc đời của cô ấy có chỗ nào đáng tiếc sao?”

Tôi suy nghĩ tới chỗ sâu xa, càng nghĩ lại càng khó chịu, thế nhưng trong sự khó chịu ấy cũng dần sinh ra một tia an ủi, khiến sắc mặt tôi bất giác nhẹ nhõm hẳn đi. “Nói thực lòng, so với việc tỷ ấy đắc sủng để rồi phải một mình nắm giữ đại cục, đối chọi với đám người Hoàng hậu, An thị và Quản thị, muội vẫn mong tỷ ấy có thể sống yên ổn trong Đường Lê cung, như vậy ít nhất cũng không lo lắng về tính mạng, có thể bình yên đến già.” Tôi đưa tay tới, nắm lấy bàn tay Huyền Thanh. “Tỷ ấy được Thái hậu bảo vệ, hơn nữa lại là người thất sủng, Hoàng hậu và các phi tần khác sẽ không hãm hại tỷ ấy đâu. Muội chỉ mong My Trang tỷ tỷ được bình an, không phải sống quá vất vả, chỉ vậy thôi.”

Lòng bàn tay Huyền Thanh rất ấm áp, sự ấm áp ấy len qua da thịt, truyền vào lòng tôi từng chút, khiến tôi dần bình tĩnh trở lạ