
hôn, sao huynh có thể tùy tiện hỏi như thế chứ?”
Y cười rộ một tiếng rồi ôm tôi vào lòng. “Nghĩ lại mới thấy đúng là thế thật, nhưng qua đó cũng đủ để thấy duyên phận giữa ta và nàng sớm đã được định sẵn rồi, nếu không sao ta lại hỏi những lời như thế và bây giờ nàng lại ở bên cạnh ta chứ?”
Tôi vô cùng thẹn thùng, phỉ phui nói: “Sao muội lại quen một người như huynh chứ, thật là xui xẻo quá đi!”
Y không đáp lại lời tôi, chỉ nói: “Ta vốn định khi tìm thấy người cung nữ đó sẽ tự tay trả lại bức tranh cắt cho nàng ta, nhưng kể từ khi gặp nàng, ta liền biết rằng bức tranh cắt ấy, ta sẽ mãi mãi không bao giờ chịu trả lại nữa.”
Tôi hiểu được dụng tâm của y, bèn thấp giọng nói: “Muội biết, vì muội là người của Hoàng đế nên huynh chỉ có thể giữ lại bức tranh cắt ấy mà thôi.”
“Trong những tháng ngày đứng nhìn nàng từ xa thuở nào, bức tranh cắt ấy quả thực là thứ duy nhất mà ta có.” Y khẽ gật đầu, trong niềm thương cảm miên man toát ra một nỗi mừng vui mà bất cứ ai cũng có thể nhận ra. “Ta cứ luôn nghĩ rằng, cả cuộc đời này, thứ mà ta có thể giữ lại được chỉ có duy nhất bức tranh cắt ấy mà thôi.”
Tôi đặt bàn tay mình vào giữa lòng bàn tay y, cảm nhận sự ấm áp từ lòng bàn tay y truyền lại, khẽ nói: “Sẽ không đâu.” Y khẽ “ừm” một tiếng, tôi lại nói: “Khi ở trong cung, muội đã coi huynh như tri kỷ. Chỉ là, muội sợ phải đối mặt với tình cảm thật của mình.”
“Vậy bây giờ muội còn sợ nữa không?”
Bờ vai y vững chãi mà rắn rỏi, tôi tựa mình vào đó, nghe tiếng tim đập đều đều của y, cất giọng kiên định: “Chỉ cần có huynh ở bên, muội không sợ gì hết.”
Ánh mắt y có một sức mạnh nào đó khiến người ta cảm thấy yên tâm, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng bóng dáng của bản thân trong mắt y, những ngôi sao trên trời dù có sáng đến mấy cũng không thể sáng hơn cặp mắt y được.
Những con đom đóm bay lượn vòng quanh, đẹp đẽ tựa sao trên trời. Tôi hơi nghiêng đầu qua một bên, nụ hôn của y mang theo làn hơi thở ấm áp tràn tới, nhanh chóng bao bọc lấy tâm hồn tôi.
Q.4 – Chương 29: Rong Chơi Mạn Bắc
Giữa tiết thu se lạnh, Huyền Thanh giục ngựa đi tới, hưng phấn nói: “Hoàng huynh vừa cho phép ta lên miền Bắc du ngoạn hai tháng, ta đã chuẩn bị xong hành trang rồi, chúng ta cùng đi nhé!”
Tôi ngẩn người. “Huynh lên miền Bắc ngao du, sao muội có thể đi theo được?”
Y cười đáp: “Ta xưa nay vẫn luôn độc lai độc vãng, vi hành ra ngoài, có ai biết ta là vương gia chứ. Còn hoàng huynh, từ sau khi có được tân sủng Phó thị, huynh ấy đâu còn thời gian rảnh mà để ý tới người khác nữa. Lần này ta chỉ mang theo mình A Tấn, chúng ta sẽ cùng nhau du ngoạn Thượng Kinh, nàng thấy thế nào?”
Tôi có chút do dự. “Nhưng muội mình mặc áo ni cô, còn đang tu hành nữa.”
Cận Tịch đứng bên cười, nói: “Nương tử ngày ngày ngồi không ở đỉnh Lăng Vân này thực là bí bách lắm, cứ ra ngoài vui chơi cho khuây khỏa cũng hay. Dù sao chúng ta cũng ở riêng bên ngoài, ai mà biết được nương tử có còn ở đây không. Chỉ cần thay áo ni cô ra là được, chúng ta vẫn còn rất nhiều quần áo cũ từ ngày xưa mà, mặc vào rồi há chẳng phải sẽ giống một nữ tử bình thường sao?”
Hoán Bích cũng mỉm cười, nói: “Bên cạnh tiểu thư không thể không có người hầu hạ, chi bằng hãy mang theo cả nô tỳ nữa.”
A Tấn cười hì hì, vỗ tay nói: “Bích cô nương hầu hạ nương tử, A Tấn ta hầu hạ Vương gia, bốn người chúng ta cùng đi với nhau là tuyệt nhất.”
Cận Tịch ôn tồn nói: “Nương tử và Hoán Bích cô nương cứ đi đi, nô tỳ ở lại đây trông nhà. Tới Thượng Kinh vào mùa này là hợp nhất đấy, phong cảnh đang rất đẹp.”
Trong mắt Huyền Thanh tràn ngập nét cười. “Chúng ta chưa từng ra ngoài chơi với nhau bao giờ đâu đấy, nàng có bằng lòng không?”
Đại Chu hồi mới lập quốc đã từng định đô ở Dương Kinh mười hai năm nên nơi đó còn có tên là Thượng Kinh, cách kinh đô Trung Kinh hiện giờ khoảng chừng ba trăm dặm. Đại Chu năm Kiến Nguyên thứ mười, tộc Hách Hách ở miền Bắc liên tục đưa quân xâm phạm khu vực phụ cận Thượng Kinh, trong lần tồi tệ nhất, Tế Cách Khả hãn của tộc Hách Hách thậm chí còn dẫn theo năm ngàn tinh binh đánh thẳng tới Nhạn Minh quan, cửa ải cách Thượng Kinh chỉ chừng tám mươi dặm.
Nhạn Minh quan tây giáp sông Hi Lăng, phía nam gần địa giới Dương Kinh, phía bắc có Chỉ Tiên quan nối liền với sạn đạo ở núi Lạc Thiết, xưa nay luôn là vùng đất nhà binh ắt phải tranh đoạt. Bên ngoài núi Lạc Thiết là một vùng thảo nguyên và sa mạc mênh mông, toàn bộ là lãnh địa của người Hách Hách. Do đó Nhạn Minh quan là vùng yếu địa bảo vệ giang sơn Đại Chu trước sự tấn công của tộc Hách Hách, quan trọng vô cùng. Vì cửa quan đó được dựng ở nơi hiểm trở, dễ thủ khó công, ngẩng đầu là gần như có thể chạm tới trời, ngay đến chim nhạn cũng khó lòng bay qua được, mỗi lần đến cuối thu lại thường xuyên nghe thấy từng đàn chim nhạn bay lòng vòng xung quanh mà cất tiếng hót bi thương, do đó mới có tên là Nhạn Minh quan. Thế nhưng không chỉ chim nhạn mới cất tiếng hót bi thương, cuộc sống của người dân xung quanh Nhạn Minh quan cũng kham khổ vô cùng. Tộc Hách Hách vốn sống ở phương Bắc, thường xuyên di cư theo nguồn nước và thảm cỏ,