Polly po-cket
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329014

Bình chọn: 9.5.00/10/901 lượt.

uốn đưa tay ra chụp lấy màu vàng tươi ấy, chỉ có thứ màu sắc này mới có thể giúp tôi thực hiện điều mà tôi muốn thực hiện!

Động tác đưa tay của tôi bị y hiểu nhầm là một cử chỉ thân mật, y nắm chặt lấy bàn tay tôi, thở dài, nói: “Hoàn Hoàn, nàng đã rời xa trẫm lâu quá rồi!”

Nỗi u uất đã lích lũy quá lâu cùng niềm đau thương không thể nói ra miệng nhất thời cùng tuôn trào qua tiếng khóc, tôi gục đầu vào lòng y mà mà cất giọng nghẹn ngào: “Tứ lang, Tứ lang… Thiếp đã chờ chàng từ lâu lắm rồi!” Nước mắt tôi cứ thế lã chã tuôn rơi, Lý Trường biết ý liền khẽ kéo tay Cận Tịch, dẫn mọi người lẳng lặng rời đi.

Tôi biết, tôi chỉ có cơ hội này thôi. Trong lần này, tôi phải khiến y không cách nào quên tôi được.

Y dường như dã tiến bộ hơn nhiều so với bốn năm trước, tôi không hề bất ngờ, y có nhiều nữ nhân như thế cơ mà. Chỉ cần y muốn, mỗi tối y đều có thể ngủ với một nữ nhân mới.

Trong khoảnh khắc chiếc áo lót được cởi ra, tôi cảm thấy vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, nơi đáy lòng bất giác trào dâng một sự bài xích và chán ghét tới tột cùng. Đôi môi y mềm mại nhưng thô ráp, không ngừng mơn trớn trên cổ tôi, khiến tôi có cảm giác buồn nôn. Tôi vô thức ngoảnh đầu nhìn qua bên cạnh… Chiếc giường này, há có thể để cho Huyền Lăng đụng vào!

Cho dù đây chỉ là một chiếc giường gỗ đơn sơ trong thiền phòng, nhưng nó cũng thuộc về tôi và Thanh, sao tôi có thể hoan hảo với một nam tử khác ở nơi này như thế được!

Trong cơn nôn nóng, tôi bỗng nảy ra một ý, liền ghé tai Huyền Lăng mà cười, nói: “Nơi này không tốt.”

Tôi hơi trề môi chỉ về hướng chiếc sạp dài bên dưới ô cửa sổ phía nam mà mình hay dùng để ngủ trưa. Huyền Lăng cười phì một tiếng, nói: “Cô nhóc này đúng là càng ngày càng nghịch ngợm hơn rồi.”

Trong khoảnh khắc y tiến vào trong tôi, vì sự bài xích bất giác trào dâng tự đáy lòng, tôi bỗng có cảm giác đau đớn, liền không kìm được mà bật rên một tiếng khe khẽ. Y nghe thấy tiếng rên này thì lại càng hưng phấn, tôi cắn chặt môi dưới, cố gắng biến nỗi đau của mình thành sự hưng phấn và những giọt mồ hôi của y.

Ngoài cửa sổ, hoa đào nở đẹp tươi như gấm vóc, xuân sâu tựa biển. Mới chỉ một năm trước thôi, Huyền Thanh và tôi còn cùng nhau viết tấm thiệp hợp hôn bên dưới ô cửa sổ này.

Trọn đời ước hẹn, mãi mãi bên nhau.

Cầm sắt chan hòa, trọn kiếp đẹp tươi.

Y chết rồi, tất cả những điều đẹp đẽ trong quá khứ đều đã trở thành hư ảo. Mặc kệ cho hoa nở hoa tàn, trong sinh mệnh của tôi nay đã không còn mùa xuân nữa.

Nỗi đau đớn trong lòng tựa những bông hoa đào đang nở rộ ngoài kia, tôi buồn bã nhắm mắt lại, gượng nở một nụ cười vẻ như hài lòng.

Y nằm cạnh tôi thở dốc một hồi rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Kỳ thực nếu không nhìn kĩ, bóng lưng của y trong giấc ngủ thực sự có mấy phần giống với Huyền Thanh. Vừa mới suy nghĩ như vậy, nước mắt của tôi thiếu chút nữa đã tuôn trào.

Huyền Thanh, Huyền Thanh, suốt kiếp này muội chẳng thể nào gặp lại huynh nữa rồi.

Q.5 – Chương 2: Lòng Buồn Xiết Nỗi Nhớ Chàng Khôn Nguôi

Đêm dài cứ thế trôi qua trong sự nôn nóng và sốt ruột. Cận Tịch trở về lúc trời đã sáng, sắc mặt trắng bệch, nét cười trên mặt nhìn như một bông hoa nhuốm đầy bụi trần hé nở giữa làn cát bụi mịt mờ. Nàng ta nhìn tôi, khẽ nói: “Việc cần làm đều đã làm xong, nương tử yên tâm.”

Tôi hoang mang đưa tay đỡ lấy nàng ta. “Ta vừa bảo Hoán Bích nấu một bát mì gà, ngươi tranh thủ ăn đi cho nóng.”

Nụ cười của Cận Tịch thực sự rất yếu ớt. “Đêm nay Lý Trường sẽ đích thân tới đây bái phỏng, nương tử hãy suy nghĩ trước xem nên nói thế nào đi.”

Tôi rơm rớm nước mắt, nói: “Ta biết, ngươi mau ăn lấy chút mì rồi đi nghỉ đi, trời sáng rồi đấy!”

Cận Tịch uể oải cất tiếng: “Nô tỳ muốn chợp mắt một chút”

Tôi cố kìm nén không để nước mắt tuôn rơi, dịu dàng nói: “Được, ngươi đi đi!”

Nhìn Cận Tịch từ từ chìm vào giấc mộng, tôi chẳng cảm thấy buồn ngủ chút nào, lẳng lặng tựa người vào thành giường, không nói một lời. Hoán Bích xót xa nói: “Tiểu thư đã lo lắng cho Cận Tịch cả đêm, cũng nên đi ngủ rồi!” Sau một thoáng do dự, Hoán Bích lại trầm ngâm nói tiếp: “Vừa rồi tiểu thư có cảm thấy gì không? Hình như Cận Tịch rất buồn thì phải?”

Tôi vội kéo tay Hoán Bích, nôn nóng nói: “Chuyện đêm qua chớ nhắc lại nữa, kẻo lại khiến Cận Tịch thương tâm.”

Hai vành mắt bất giác đỏ hoe, Hoán Bích lẩm bẩm: “Tôi nay Lý Trường tới đây, chỉ e Cận Tịch sẽ càng buồn hơn.”

Tôi buồn bã nhớ lại vẻ đau thương và quyết liệt của Cận Tịch trước lúc rời đi đêm qua, không biết tại sao nàng ta lại chỉ có một thân một mình. Cận Tịch chưa từng kể câu chuyện của bản thân cho tôi nghe, cũng không bao giờ buột miệng nhắc tới, dù sao ai cũng có quá khứ của riêng mình!

Giờ Hợi đêm ấy, Lý Trường quả nhiên tới đúng như ước hẹn. Y vừa nhìn thấy tôi liền lập tức quỳ xuống hành lễ. “Nô tài bái kiến nương nương.”

Tôi mời y đứng dậy, bảo Hoán Bích dâng trà rồi cười gượng gạo, nói: “Ta đã không còn là nương nương gì nữa rồi, Lý công công nói thế há chẳng phải là chế giễu ta sao?”

Lý Trường ung dung nói: “Nô tài xưng hô với nương nương như thế tất nhiên là có lý do củ