Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328975

Bình chọn: 8.5.00/10/897 lượt.

quản được, chỉ đành dặn Kính sự phòng không cho phép Diệp thị có thai.” Lý Trường thở dài, nói tiếp: “Cứ như nô tài thấy, chắc hẳn Hoàng thượng vẫn còn nhớ tới nương nương, mà cuộc sống của nương nương bây giờ cũng chẳng dễ chịu gì, chi bằng…” Y đưa mắt nhìn tôi, chờ tôi tự mình mở miệng.

Tôi buồn bã thở dài một tiếng, bên trong chất chứa nỗi ấm ức, thương tâm và cô độc, hồi lâu sau mới nói: “Cho dù ta không nỡ, nhưng bây giờ còn có mặt mũi nào mà gặp lại Hoàng thượng nữa? Công công nói Hoàng thượng vẫn còn tình ý, ta lại càng cảm thấy hổ thẹn, ban đầu vốn còn có suy nghĩ muốn gặp Hoàng thượng, nhưng bây giờ thì không dám có nữa rồi.”

Khóe miệng Lý Trường bất giác hơi máy động: “Nô tài tuy chỉ đứng ngoài nhưng cũng thấy rõ hết thảy, năm đó nương nương thực đã phải chịu quá nhiều nỗi ấm ức, trước khi sinh Lung Nguyệt Công chúa, cuộc sống khổ sở vô cùng, chỉ là Hoàng thượng cũng có nỗi bất đắc dĩ.” Lý Trường cúi đầu trong chốc lát rồi liền mỉm cười, chậm rãi nói: “Kỳ thực nương nương muốn gặp Hoàng thượng cũng không phải là không thể, trong tháng Giêng này có việc dâng hương cầu phúc, những năm trước đây Hoàng thượng đều tiến hành nghi thức trong Thông Minh điện, năm nay nô tài sẽ cố gắng khuyên ngài đến chùa Cam Lộ dâng hương một chuyến.”

Tôi đưa khăn tay lên lau khóe mắt, thổn thức nói: “Thực vất vả cho công công quá, chuyện này nhất định là chẳng dễ dàng gì.”

Lý Trường nheo mắt, nở một nụ cười đầy ý vị. “Nương nương cứ để nô tài nghĩ cách là được, việc này chưa chắc đã khó lắm đâu.”

Tôi nói giọng nửa như cảm tạ nửa như than thở: “Lý công công, ta thực không biết phải báo đáp tấm lòng thành này của công công thế nào.”

Lý Trường ung dung cười, nói: “Nô tài bề ngoài là giúp nương nương, kỳ thực cũng là giúp bản thân mình. Tuy bây giờ nương nương đang ở ngoài cung, nhưng nói một câu thực lòng, ngày đó nếu nương nương không tự nguyện xin rời cung thì không ai có thể đuổi nương nương đi được… Nương nương đâu phải là vật trong ao.” Dứt lời y liền khấu đầu một cái, chậm rãi nói: “Giờ cùng đã muộn lắm rồi, nương nương nên đi nghỉ sớm một chút, có tin tức gì nô tài sẽ sai người tới báo.”

Tôi khẽ “ừm” một tiếng, nói: “Hoán Bích, giúp ta tiễn Lý công công một đoạn.”

Cận Tịch bước lên hai bước, khẽ nói: “Nô tỳ đang chuẩn bị ra ngoài thắp đèn, cứ để nô tỳ đưa tiễn Lý công công, Hoán Bích cô nương ở lại hầu hạ nương tử đi.”

Lý Trường mỉm cười, nói với Cận Tịch: “Bên ngoài trời tối như vậy, để tự ta xuống núi là được rồi, không cần tiễn đâu.” Nói rồi, y liền móc từ trong vạt áo trước ngực ra một gói bạc nhét vào tay nàng ta. “Chỗ bạc này cô hãy dùng tạm, khi nào sẵn dịp ta sẽ sai người đưa một ít vải tới, quần áo trên người cô cũ quá, đều là từ mấy năm trước rồi.”

Chiều tối ngày hôm sau liền có người tới, Cận Tịch nói: “Là tổng quản trang viện bên ngoài của Lý Trường.”

Người đó ăn mặc gọn gàng, dập đầu cung kính thưa: “Công công kêu nô tài tới đây nói với nương tử, chính ngọ ngày kia sẽ có điềm lành long du Cam Lộ, nếu nương tử có lòng thì có thể ăn mặc đẹp đẽ đi xem.” Dứt lời lại chỉ vào chỗ quần áo và đồ trang sức trên bàn, nói tiếp: “Những thứ này đều là do công công bảo nô tài mang tới cho nương tử.”

Đợi người đó đi rồi, tôi tùy ý lật xem chỗ quần áo trên bàn, thấy chỉ có mấy bộ thêu hoa văn sặc sỡ bên trên là được may theo số đo của tôi. Tôi vẫy tay gọi Cận Tịch lại, lấy ra mấy bộ đồ màu vàng, màu trắng và màu xanh bên dưới, cất tiếng cảm thán: “Lý Trường cũng coi như là có lòng, hôm qua sau khi quay về chắc y đã kêu thợ may làm thâu đêm để có chỗ quần áo này. Đường kim mũi chỉ vẫn còn mới lắm, kích cỡ lại rất vừa với ngươi, ngay đến màu sắc, hoa văn cũng đều là những loại mà thích.”

Cận Tịch nở một nụ cười bình thản. “Cũng chỉ vậy mà thôi, tốt hay không tốt thì cũng đều là số mệnh cả rồi!” Sau đó, nàng ta liền sắp xếp lại chỗ quần áo và đồ trang sức đó một chút, nói: “Vừa rồi gã tổng quản của phủ Lý Trường nói muốn nương tử ăn mặc đẹp đẽ, đưa mấy thứ này đến chắc hẳn chính là có ý này.”

Tôi khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn cảnh xuân tươi đẹp bên ngoài cửa sổ, thấy khắp đất trời đều ngợp đầy hoa, nhưng nơi đáy lòng tôi thì lại lạnh giá tột cùng. “Ta hiểu ý của Lý Trường, y hy vọng ta ăn mặc đẹp đẽ để có thể giành được tình cảm của Hoàng thượng.” Khóe môi tôi hơi nhếch lên để lộ một nụ cười lạnh lẽo mà ngay đến bản thân tôi cũng không thể phát giác. “Có điều, như thế thực khó mà tránh khỏi mối hiềm nghi cố ý.”

Cận Tịch không nói gì, bên ngoài cửa sổ, hoa đào nở rộ đẹp tươi như gấm vóc, khiến khuốn mặt tôi và Cận Tịch đều có vẻ nhợt nhạt vô cùng.

Cận Tịch cầm một bông hoa đào trong tay, hồi lâu sau mới hờ hững nói: “Hôm đó nghe Lý Trường nói về tâm ý của Hoàng thượng với nương tử, quả thực ai nghe cũng phải rơi lệ.”

“Thật sự là tình sâu tựa bể sao?” Tôi cười nhạt, nói: “Có thứ tình sâu tựa bể nào mà luôn coi người khác như một cái bóng, vừa làm tổn thương người khác lại vừa làm tổn thương chính mình, có gì đâu mà phải rơi lệ.” Móng tay tôi cắm vào lòng bàn tay mang tới cảm giác nhói đau. “Ta là cái bóng c


XtGem Forum catalog