
Tiệp dư có dung mạo rất giống với nương nương…”
Tôi cắt ngang lời Lý Trường, hơi nheo mắt lại, nói: “Phó Tiệp dư rốt cuộc có dung mạo giống ta hay là giống người khác đây? Lý công công chớ nên đùa ta như thế!”
“Nô tài không dám!” Y khom người nói: “Sau khi Phó Tiệp dư chết, Hoàng thượng chẳng than thở lấy một câu, cứ như chưa từng có việc gì xảy ra vậy. Phó Tiệp dư có dung mạo giống với người đó và nương nương, khi mới vào cung vì được Hoàng thượng sủng ái nên không coi ai ra gì. Thế nhưng cũng vì cái chết của Phó Tiệp dư mà nô tài biết được nương nương có sức nặng thế nào trong lòng Hoàng thượng.” Ánh mắt y bỗng hơi lóe sáng. “Nương nương có biết tại sao Hoàng thượng lại đắm chìm trong ngũ thạch tán không? Nương nương có biết sau khi cùng Phó Tiệp dư dùng ngũ thạch tán, Hoàng thượng đã ôm Phó Tiệp dư mà gọi tên ai không? Nương nương có biết khi hôn mê trong cơn bệnh nặng, ngoài gọi tên Thuần Nguyên Hoàng hậu ra, Hoàng thượng còn gọi tên ai nữa không?”
Lý Trường hỏi liền một tràng dài như thế là có ý gì, tôi tất nhiên biết rõ, thế nhưng lại không kìm được nghĩ thầm: Trong lòng Huyền Lăng, tôi thật sự có địa vị như thế sao? Tôi căn bản không tin. Lý Trường nói như thế rất có thể chỉ là vì muốn lấy lòng tôi mà thôi, hơn nữa đưa đẩy nịnh nọt vốn chính là bản lĩnh mưu sinh của các thái giám chốn cung đình như y.
“Nếu không vì đương lúc tâm trí mỏng manh, với sự tu dưỡng của Hoàng thượng sao có thể đụng đến một thứ như ngũ thạch tán chứ. Dù Phó Tiệp dư có muốn dùng nó để củng cố sự ân sủng, Hoàng thượng cũng quyết không thể bị mê hoặc.” Lý Trường nghiêm túc nói: “Năm xưa, nếu không vì nương nương không chịu cúi đầu trước Hoàng thượng, sao Hoàng thượng lại nỡ để nương nương rời cung, ngày đó chỉ cần nương nương bằng lòng ở lại, bây giờ ít nhất cũng đã được ở ngôi chiêu nghi rồi…”
Tôi lạnh lùng cắt ngang lời y, giọng nói băng giá đến tột độ: “Chuyện trước đây công công không cần phải nhắc lại nữa.”
Lý Trường hơi cau mày, đưa mắt nhìn tôi. “Ý của nương nương là…”
Tôi biết y đã nảy lòng nghi ngờ, cũng biết là mình đã thất thố, vội vàng giấu biệt dáng vẻ buồn bã hiện thời. “Năm xưa đúng là ta ương bướng quá, nhưng khi đó nhà ta mắc tội, ta đâu còn mặt mũi nào mà hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng nữa. Mấy năm nay rời cung, ta kỳ thực cũng nhớ Hoàng thượng vô cùng, giờ chỉ đành xin Lý công công đứng ra dàn xếp mọi việc giúp thôi.”
Lý Trường khẽ thở dài một tiếng. “Nô tài cũng nhìn ra rồi, năm xưa nương nương phụng chỉ tu hành ở chùa Cam Lộ, bây giờ lại trú mình tại nơi đây, Cận Tịch nói với nô tài là vì nương nương mắc bệnh nên mới phải dọn ra ngoài nhưng nô tài cũng hiểu, nhất định là đám ni cô ở chùa Cam Lộ đã khiến nương nương phải chịu không ít nỗi ấm ức. Nơi này tuy thanh tịnh nhưng dù sao cũng là chốn núi non hoang dã, nương nương đã phải chịu khổ rồi!”
Tôi đưa khăn tay lên lau khóe mắt, chua xót nói: “Năm xưa ta ít tuổi không hiểu chuyện, do đó mới nhất quyết rời cung rồi rơi vào cảnh bây giờ. Kỳ thực cuộc sống vất vả một chút cũng không có gì đáng sợ, nhưng lòng ta lại luôn bức bối vô cùng.” Tôi nhìn Lý Trường mà nước mắt lưng tròng, thổn thức nói: “Nếu kiếp này còn có phúc được gặp Hoàng thượng một lần, được gặp Công chúa một lần, ta dù phải chết cũng có thể nhắm mắt. Xin công công thành toàn giúp cho.” Thoáng dừng một chút, tôi lại tiếp: “Chỉ là thế sự vô thường, bên cạnh Hoàng thượng có thêm không ít sủng phi, chỉ e ngài sớm đã ên mất ta rồi…”
Lý Trường vội nói: “Nương nương nặng lời rồi, kỳ thực nếu không có mấy phần nắm chắc, nô tài cũng không dám tới đây gặp nương nương.” Y trầm ngâm nói tiếp: “Thực ra sau khi nương nương rời cung tu hành, Hoàng thượng cũng không có lúc nào vui. Tuy ngài vì nương nương mà trách mắng Kính Phi nương nương, lại thiếu chút nữa thì cấm túc Huệ Quý tần, nhưng trong lòng vẫn mười phần nhung nhớ. Vừa rồi nương nương nói Hoàng thượng sủng ái Phó Tiệp dư là vì người khác, nhưng dung mạo của Phó Tiệp dư không chỉ giống người đó, còn giống cả nương nương nữa. Hoàng thượng mỗi lần cùng Phó Tiệp dư dùng ngũ thạch tán xong liền ôm Phó Tiệp dư mà gọi tên của người khác đó, nhưng cũng có lúc gọi tên nương nương.” Lý Trường đưa mắt liếc tôi một cái, nói tiếp: “Hoàng thượng là đấng thiên tử, do đó không chịu cúi đầu nhìn nương nương. Kỳ thực nương nương thông minh tột bậc, chỉ cần nghĩ kĩ một chút là sẽ hiểu ngay, nếu không được Hoàng thượng ngầm cho phép, dù có sự đồng ý của Thái hậu, hai năm qua Phương Nhược có thể thường xuyên tới thăm nương nương như vậy sao?” Lý Trường nhìn tôi chăm chú, sắc mặt dần lộ vẻ hết sức nghiêm túc. “Trong lúc hôn mê ngã bệnh vì dùng ngũ thạch tán, Hoàng thượng cũng từng có lần gọi tên nương nương đấy!”
Lý Trường chậm rãi vạch rõ nguồn cơn của những chuyện khi xưa, lòng tôi không phải là không chấn động, nhưng cũng chỉ có sự chấn động mà thôi.
Tôi khẽ nói: “Hoàng thượng chẳng qua chỉ gọi tên ta mà thôi.” Tôi hơi cau mày, cố kìm nén sự run rẩy nơi đáy lòng, thản nhiên nói tiếp: “Trước đây, mỗi lần ở bên ta, Hoàng thượng đều gọi tên người khác.”
Lý Trườ