pacman, rainbows, and roller s
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328990

Bình chọn: 7.5.00/10/899 lượt.

ng cúi đầu nói: “Nương nương hẳn cũng hiểu rõ người đó có sức nặng thế nào trong lòng Hoàng thượng, bởi bọn họ dù sao cũng là phu thê từ thuở thiếu niên, người đến sau căn bản không thể so sánh. Hoàng thượng nhất thời lỡ lời cũng là vì dung mạo của nương nương và người đó thật sự có nét giống nhau. Xin thứ cho nô tài nói một câu có thể khiến nương nương tức giận, cũng vì nguyên nhân này nên Hoàng thượng mới chưa dứt tình với nương nương, mà chút tình cảm này chính là vốn liếng quan trọng nhất của nương nương hiện giờ.”

Tôi cố sức kìm nén bản thân, bằng không sớm đã không kìm được mà nghiến răng cười lạnh rồi. “Kỳ thực có mấy phần giống với Uyển Uyển cũng là cái phúc của nàng.” Câu nói này của Huyền Lăng, tôi ơ hồ không dám nghĩ lại, bởi nó thực tàn nhẫn tới tột cùng, nghiền nát mọi sự tự tôn nơi tôi.

Lý Trường thấy tôi im lặng, lại nói tiếp: “Trong lúc ngủ mê, Hoàng thượng chưa từng gọi tên ai khác ngoài người đó, nương nương chính là ngoại lệ đầu tiên. Còn nhớ hôm đó, Thanh Hà Vương cũng có mặt và không kìm được sợ giật nẩy mình.”

Thanh Hà Vương, cái tên này sau nháy mắt đã khiến trái tim tôi lay động, mang tới nỗi đau đớn tột cùng, nhưng đồng thời nơi đáy lòng tôi cũng có chút ký ức ngọt ngào hiện lên.

Tôi cố giữ lòng mình bình tĩnh, Ôn Thực Sơ trước giờ chưa từng gạt tôi, nhưng cho dù là như thế, có một số việc cũng cần phải chứng thực một phen mới được. Tôi hít sâu một hơi, có lẽ… tôi chưa chắc đã phải tiếp tục thực hiện kế hoạch xiết nỗi đắng cay này.

Tôi cố nặn ra một nụ cười mỉm. “Đã có nhân chứng như vậy thì tốt quá, đợi lúc nào ta tìm Vương gia tới hỏi thử một chút là biết ngay có phải công công lừa gạt ta không.”

Khuôn mặt Lý Trường bỗng như đông cứng lại, từ trong cổ họng bật ra một tia nghẹn ngào: “Không giấu gì nương nương, nếu lúc này Vương gia có thể tới đây nói với nương nương chuyện đó thì tốt quá. Vương gia… không bao giờ có thể trở về nữa rồi!” Y kể lại vắn tắt với tôi về cái chết của Huyền Thanh, rồi lại nói: “Đây là tin tức mật trong cung, ý của Hoàng thượng là tạm thời chưa phát tang vội. Vốn nô tài không nên nói ra nhưng trong lòng lại nghĩ, nếu nương nương biết rồi thì khi gặp Hoàng thượng có thể an ủi vài câu, dù sao Hoàng thượng cũng vô cùng thương tâm vì cái chết của Lục Vương gia.”

Y thực sự đã chết rồi! Cho dù tôi đã biết tin từ sớm nhưng giờ nghe Lý Trường chứng thực, trái tim tôi vẫn đau đớn tột cùng, đau đến nỗi chỉ muốn tìm một nơi nào đó mà cất tiếng khóc thật to. Cận Tịch thấy tình hình không ổn, vội bưng trà tới nói: “Nương tử mệt rồi, hãy uống tạm chén trà đi đã!”, rồi lại bưng một chén trà khác đưa tới cho Lý Trường, khẽ nói: “Đây là trà đã qua hai lần nước mà công công quen uống.”

Lý Trường lặng lẽ đón lấy, không nói năng gì, chỉ như vô tình mà hữu ý thoáng liếc nhìn khuôn mặt Cận Tịch, dáng vẻ hết sức thản nhiên.

Dòng nước trà nóng bỏng chảy qua cổ họng tôi như ngọn lửa đang thiêu đốt, tôi cố sức kìm nén lòng mình, bình tĩnh nói: “Vương gia còn trẻ quá, thật đáng tiếc!”

Lý Trường thở dài, nói: “Đúng thế! Hai năm trước, Thái hậu và Hoàng thượng từng muốn chọn cho Vương gia một vị chính phi, vốn đã vừa ý tiểu thư của nhà Bái Quốc công rồi, đó thật sự là một nữ tử rất xinh đẹp và nền nã, ấy vậy mà Vương gia lại nhất quyết không chịu. Nếu hai năm trước Vương gia cưới vị chính phi này rồi để lại một hai đứa con thì tốt biết bao, tiếc thay cho dòng dõi Thanh Hà Vương đến đây là phải đứt đoạn. Không biết Thư Quý phi sau khi hay tin sẽ thương tâm tới mức nào nữa.”

Dòng dõi Thanh Hà Vương… Tôi vô thức đặt tay lên bụng mình, lặng im không nói gì.

Lý Trường tuổi cũng đã cao, tính ra cũng phải trên năm mươi, lúc này cau mày ủ rũ trông lại càng có vẻ già nua. Tôi bất giác có chút không đành lòng, liền lén đưa mắt liếc nhìn Cận Tịch, nhưng nàng ta vẫn thản nhiên như thường, lẳng lặng đứng bên cạnh tôi.

Lý Trường thở dài một hơi, nói tiếp: “Trước năm mới chừng nửa tháng, Hoàng thượng có nạp một nữ tử huấn luyện thú trong ngự uyển làm cung tần, tuy dựa theo thông lệ về các cung nữ được tấn phong, ban đầu, cô ta chỉ là canh y, nhưng sau hai tháng bây giờ đã là tuyển thị rồi. Địa vị như thế kỳ thực không có gì đặc biệt, cùng lắm cũng chỉ được phong đến ngôi tần là hết mức. Chỉ là nữ tử huấn luyện thú ấy thân phận hèn mọn đến cỡ nào, sao có thể hầu hạ thiên tử được. Vì chuyện này mà Thái hậu từng khuyên nhủ mấy lần nhưng Hoàng thượng không nghe, còn khá sủng ái nữ tử đó. Có lẽ sau khi gặp nương nương, Hoàng thượng sẽ bớt phóng túng phần nào.”

Tôi chưa từng nghe nói tới việc này, ngạc nhiên hỏi: “Nữ tử đó thực sự là người huấn luyện thú sao?”

Lý Trường lo lắng nói: “Nữ tử đó họ Diệp, vốn là người chuyên huấn luyện hổ trong ngự uyển, cả ngày làm bạn với sài lang hổ báo, rất càn rỡ, ngang ngược, ấy vậy mà Hoàng thượng lại thích.”

Tôi chỉ có thể gượng cười. “Nhãn quang của Hoàng thượng đúng là độc đáo.”

Lý Trường lộ vẻ mặt ủ mày chau. “Chuyện ngũ thạch tán còn có thể nói là do Phó Tiệp dư dụ dỗ, nhưng lần này Diệp Tuyển thị đắc sủng… Thái hậu hiện đang ốm nặng không thể