
ao cũng không phải nam nhân, ngươi…”
Cận Tịch nhẹ nhàng gạt tay tôi ra, sắc mặt đã trở lại bình tĩnh như thường, chậm rãi nói: “Nô tỳ đã suy nghĩ rất kĩ, nương tử có khuyên nhủ thêm nữa cũng vô ích thôi. Cận Tịch thân là nô tỳ, vốn là hạng người hèn mọn, không có tự do, lần này xin nương tử hãy cho nô tỳ một cơ hội được tự mình quyết định. Còn về chuyện sau này… không thử thì làm sao mà biết được. Lỡ như gặp may, nói không chừng Lý Trường lại là người mà nô tỳ có thể nương tựa cả đời.”
Ánh trăng xuyên qua lớp giấy dán cửa sổ mỏng manh chiếu lên người Cận Tịch, khuôn mặt nàng ta lúc này trắng đến nỗi gần như trong suốt, chẳng có chút huyết sắc nào. Nàng ta chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng gạt đi chút bụi dính trên váy, xoay người cất bước ra ngoài.
Tôi kinh hãi thốt lên: “Cận Tịch, ngươi đi đâu vậy…”
Cận Tịch xoay người lại, khẽ mỉm cười. “Lý Trường có một trang viện nhỏ bên ngoài cung, nô tỳ biết nó nằm ở nơi nào, cũng tự tin là sẽ gặp được y.”
Tôi biết rõ nàng ta đi như thế có nghĩa là gì, bèn cố gắng khuyên nhủ: “Cận Tịch, ngươi thực sự không cần vì ta mà làm như vậy đâu. Chúng ta còn có cách khác, đúng không nào?”
Cận Tịch thản nhiên cười, nói: “Việc nương tử về cung vốn không có hại gì cho Lý Trường, mà nếu nương tử đắc sủng thì còn rất có lợi cho y nữa, lại cộng thêm nô tỳ, nương tử cứ việc yên tâm.” Nàng ta gạt bàn tay đang cố níu giữ của tôi ra, nhẹ nhàng cất tiếng: “Nương tử nói bản thân giờ chỉ còn một mình, không có thứ gì không thể vứt bỏ. Còn nô tỳ thì sớm đã chỉ có một mình rồi, càng không phải sợ gì nữa.”
Nàng ta không để ý đến tôi nữa, chậm rãi bước ra khỏi phòng. Vầng trăng trên cao nhợt nhạt như một khuôn mặt tròn xoe, tỏa xuống đất những tia sáng vô cùng ảm đạm. Bên ngoài căn phòng, rặng núi đằng xa như vô số yêu ma quỷ quái, khiến người ta càng sợ hãi.
Lần đầu tiên tôi phát hiện, thì ra phía sau khuôn mặt hòa nhã kia của Cận Tịch lại có một vẻ ưu sầu sâu sắc đến nhường này. Nàng ta chậm rãi rời đi, mỗi bước chân đều rất vững vàng, dưới ánh trăng ảm đạm, cái bóng của nàng ta chừng như được kéo dài đến vô tận, đồng thời in sâu vào lòng tôi.
Q.5 – Chương 2: Lòng Buồn Xiết Nỗi Nhớ Chàng Khôn Nguôi
Đêm dài cứ thế trôi qua trong sự nôn nóng và sốt ruột. Cận Tịch trở về lúc trời đã sáng, sắc mặt trắng bệch, nét cười trên mặt nhìn như một bông hoa nhuốm đầy bụi trần hé nở giữa làn cát bụi mịt mờ. Nàng ta nhìn tôi, khẽ nói: “Việc cần làm đều đã làm xong, nương tử yên tâm.”
Tôi hoang mang đưa tay đỡ lấy nàng ta. “Ta vừa bảo Hoán Bích nấu một bát mì gà, ngươi tranh thủ ăn đi cho nóng.”
Nụ cười của Cận Tịch thực sự rất yếu ớt. “Đêm nay Lý Trường sẽ đích thân tới đây bái phỏng, nương tử hãy suy nghĩ trước xem nên nói thế nào đi.”
Tôi rơm rớm nước mắt, nói: “Ta biết, ngươi mau ăn lấy chút mì rồi đi nghỉ đi, trời sáng rồi đấy!”
Cận Tịch uể oải cất tiếng: “Nô tỳ muốn chợp mắt một chút”
Tôi cố kìm nén không để nước mắt tuôn rơi, dịu dàng nói: “Được, ngươi đi đi!”
Nhìn Cận Tịch từ từ chìm vào giấc mộng, tôi chẳng cảm thấy buồn ngủ chút nào, lẳng lặng tựa người vào thành giường, không nói một lời. Hoán Bích xót xa nói: “Tiểu thư đã lo lắng cho Cận Tịch cả đêm, cũng nên đi ngủ rồi!” Sau một thoáng do dự, Hoán Bích lại trầm ngâm nói tiếp: “Vừa rồi tiểu thư có cảm thấy gì không? Hình như Cận Tịch rất buồn thì phải?”
Tôi vội kéo tay Hoán Bích, nôn nóng nói: “Chuyện đêm qua chớ nhắc lại nữa, kẻo lại khiến Cận Tịch thương tâm.”
Hai vành mắt bất giác đỏ hoe, Hoán Bích lẩm bẩm: “Tôi nay Lý Trường tới đây, chỉ e Cận Tịch sẽ càng buồn hơn.”
Tôi buồn bã nhớ lại vẻ đau thương và quyết liệt của Cận Tịch trước lúc rời đi đêm qua, không biết tại sao nàng ta lại chỉ có một thân một mình. Cận Tịch chưa từng kể câu chuyện của bản thân cho tôi nghe, cũng không bao giờ buột miệng nhắc tới, dù sao ai cũng có quá khứ của riêng mình!
Giờ Hợi đêm ấy, Lý Trường quả nhiên tới đúng như ước hẹn. Y vừa nhìn thấy tôi liền lập tức quỳ xuống hành lễ. “Nô tài bái kiến nương nương.”
Tôi mời y đứng dậy, bảo Hoán Bích dâng trà rồi cười gượng gạo, nói: “Ta đã không còn là nương nương gì nữa rồi, Lý công công nói thế há chẳng phải là chế giễu ta sao?”
Lý Trường ung dung nói: “Nô tài xưng hô với nương nương như thế tất nhiên là có lý do của nô tài, tại đây cũng xin được chúc mừng nương nương trước.”
Tôi nhìn y chăm chú. “Lời này của công công ta thực không sao hiểu được.”
Tròng mắt Lý Trường hơi đảo qua đảo lại, nói: “Hôm qua Cận Tịch đến tìm nô tài, tuy chưa nói rõ nhưng nô tài đã loáng thoáng đoán được một chút rồi. Hôm nay thấy nương nương tuy trú tại thiền phòng nhưng dung nhan rạng rỡ, nô tài lại càng nắm chắc hơn.”
Quả nhiên là một người tinh quái! Tôi nở nụ cười đầy ý vị. “Lần này công công tới đây là có mục đích gì vậy?”
Lý Trường đáp: “Nô tài tới là để chúc mừng tâm nguyện của nương nương ắt có thể đạt thành.”
“Cớ sao lại nói vậy?”
“Nô tài hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng nhiều năm, Hoàng thượng có suy nghĩ thế nào, ít nhiều gì nô tài cũng đoán được mấy phần. Nhớ khi xưa Hoàng thượng cực kỳ sủng ái một vị Phó