Disneyland 1972 Love the old s
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324443

Bình chọn: 10.00/10/444 lượt.

bắt đầu giặt giũ.

Quần áo rất nhiều và nặng, tôi và Hoán Bích mang được tới đây cũng khá vất vả. Mới giặt được một lúc, Hoán Bích chợt kêu “úi chao” một tiếng, cau mày oán trách: “Đám người Tịnh Bạch đó càng lúc càng quá đáng, đến quần áo lót cũng đưa cho chúng ta giặt, chẳng biết kiêng kỵ gì cả!” Tôi ngoảnh đầu qua xem, thấy trong sọt có rất nhiều đồ lót của đàn bà, bất giác cau mày vẻ chán ghét. Thế nhưng thấy Hoán Bích tức giận tôi cũng không tiện thêm dầu vào lửa, chỉ nói: “Thôi bỏ đi, ai bảo chúng ta là người mới tới.”

Hoán Bích cố kìm nén nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được. “Chúng ta là người mới tới ư? Đám Mạc Chân cũng vừa mới tới đó thôi, dựa vào cái gì mà những công việc nặng nề, bẩn thỉu đều giao hết cho chúng ta làm? Trước đây còn đỡ, bây giờ thì ngày càng quá quắt hơn, đến đồ lót cũng bắt chúng ta giặt, thực chẳng ra sao cả!”

Tôi im lặng, giơ chày đập mạnh xuống đống vải vóc, những giọt nước lạnh băng văng tứ phía, bắn cả vào mặt tôi.

Hoán Bích đưa tay giữ lấy tay tôi, khuôn mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch vì giận dữ. “Tiểu thư không giận chút nào sao?”

Tháng Ba tuy đã là mùa xuân nhưng nước suối vẫn còn khá lạnh. Ngón tay Hoán Bích chạm vào cánh tay tôi, bên trên còn thấp thoáng mấy vết tím đỏ do nứt nẻ lưu lại.

Tôi nhất thời xót xa, thở dài, khẽ nói: “Đã tới chùa Cam Lộ này rồi thì phải hiểu rằng đây không phải là nơi để hưởng phúc.”

Hoán Bích nhất thời không nói được gì, lát sau mới ngẩn ngơ nói: “Nô tỳ chỉ thương tiểu thư thôi. Tiểu thư trước đây chưa từng phải làm những việc nặng nhọc, bẩn thỉu thế này.” Nàng ta cầm bàn tay tôi lên. “Tay tiểu thư đã thành bộ dạng gì rồi? Bôi bao nhiêu thuốc mà vẫn chẳng thấy khỏi, nô tỳ chỉ nhìn thôi đã thấy không đành lòng, lẽ nào tiểu thư không thương xót bản thân chút nào sao?”

Tôi im lặng một lát, thương xót bản thân ư? Tôi nên thương xót bản thân thế nào đây?

Tôi vốn còn chưa quen giặt giũ bên bờ suối, trong lúc trò chuyện với Hoán Bích, không cẩn thận giẫm chân xuống suối làm ướt mất giày, đến cả tất bên trong cũng ướt hết cả, từ lòng bàn chân tràn lên cảm giác lạnh giá. Không chỉ như thế, tệ hơn nữa là áo của tôi cũng bị ướt, thành ra lại càng khó chịu. Tôi không kìm được, hắt hơi một cái, Hoán Bích cả kinh nói: “Bây giờ tuy là mùa xuân nhưng giẫm chân xuống nước thì cũng lạnh lắm, phải làm sao mới được đây? Cứ mặc đồ ướt để dính vào người như vậy, chỉ e tối về xương cốt tiểu thư sẽ lại tê nhức một phen.”

Tôi suy nghĩ một chút rồi buông chiếc chày và quần áo trong tay xuống, ngó thấy xung quanh không có người, liền kéo tay Hoán Bích đi vào lùm cây ngay gần đó cởi đồ ra phơi, chỉ mong chúng có thể mau khô.

Tôi vừa cởi xong, chợt nghe bên bờ suối có tiếng nói cười, chắc hẳn các ni cô trong chùa ra ngoài giặt quần áo, rất nhiều người kết bạn đi cùng với nhau, hết sức náo nhiệt.

Không biết là ai kêu lên “úi chao” một tiếng, cười ré lên, nói: “Hai đứa Mạc Sầu với Hoán Bích đó đúng là lười nhác, quần áo còn chưa giặt xong đã vứt ở đây, không biết lại chạy đi đâu trốn việc rồi.”

Lại có người khác lớn tiếng cười giễu cợt, cất giọng khinh thường: “Chưa chắc đã là trốn việc đâu! Không biết trong cung lại có gã thái y hay thị vệ nào đến thăm cô ả nữa, chưa biết chừng lúc này bọn họ đang nấp ở đâu đó mà tâm sự tỉ tê với nhau rồi ấy chứ!”

Cả đám người cùng cất tiếng cười rộ, đầu óc tôi như nổ uỳnh một tiếng, cơn giận vì bị làm nhục trào dâng, ngẩn ngơ ngoảnh đầu qua, hỏi Hoán Bích: “Bọn họ đang nói tới ai vậy? Là ta sao?”

Hoán Bích lắc đầu một cách khó khăn, đáp: “Bọn họ đều là hạng rỗi hơi rảnh việc, nói toàn những lời nhảm nhí khó nghe, tiểu thư đừng để ý làm gì.”

Thế nhưng phía bên kia lại có người nói tiếp: “Cô ả từ trong cung ra ngoài, bộ dạng lại lẳng lơ, trước đây là nữ nhân của Hoàng đế nên tất nhiên không có ai dám để ý đến, nhưng bây giờ đã bị đuổi ra khỏi cung nên có rất nhiều nam nhân thối tha mò tới đây. Ngươi cứ thử nhìn cái bộ dạng lẳng lơ của cô ả khi nói chuyện với gã thái y kia xem, nghe nói trước đây ở trong cung, cô ả rất đắc sủng, bây giờ đột nhiên bị nhốt ở chỗ chúng ta, không có nam nhân nữa, cô ta chịu được sự cô đơn sao? Nói không chừng gã thái y gì đó kia chính là tình nhân cũ của cô ta, lúc ở trong cung đã lén lút dan díu với nhau rồi.” Những lời này rất lớn, lọt vào tai tôi hết sức rõ ràng, không muốn nghe cũng không được. Tôi nhận ra đây chính là giọng nói ồm ồm của Tịnh Bạch.

Đám ni cô lại cất tiếng cười vang, một người nịnh nọt: “Tịnh Bạch sư thúc kiến thức am tường, sự thực ắt hẳn chính là như vậy.”

Tôi không kìm được nắm chặt hai bàn tay, trong lòng vừa giận dữ vừa căm phẫn, một dòng máu nóng bất giác trào dâng, cuộn trào trong lồng ngực. Tôi luôn nghĩ Phật môn là nơi thanh tịnh, không ngờ lại đầy những lời nói nhơ nhớp, bẩn thỉu thế này, thực chẳng khác gì chốn hậu cung.

Hoán Bích không sao nghe tiếp được nữa, khuôn mặt trở nên đỏ bừng, đôi hàng lông mày nhướng hẳn lên, định xông ra ngoài. Trong cơn giận dữ tột cùng, tôi không ngờ vẫn giữ được một tia lý trí, vội đưa tay kéo Hoán Bích lại, cất giọng kiên định