
ng thiên hạ cũng đều như vậy cả thôi.”
Hoán Bích nghe tôi nói vậy thì bất giác ngây ra, một hồi lâu chẳng nói năng gì.
Mãi sau muội ấy mới chú ý tới chiếc hộp gấm trên bàn, kêu lên “úi chao” một tiếng, nói: “Không phải tiểu thư vẫn luôn cất kĩ chiếc vòng này sao, sao bây giờ tự dưng lại lấy ra vậy?”
Tôi đưa mắt liếc chiếc vòng phỉ thúy đó. “Thứ này là do nước Ác Nam tiến cống từ lần trước, Hoàng thượng thưởng cho ta, đến giờ ta vẫn chưa từng đeo lần nào. Điều hiếm có là nó mang màu xanh biếc, lại có đường vân rất đẹp, những thứ như thế này bây giờ đã rất hiếm.” Dừng một chút, tôi mỉm cười, nói tiếp: “Đợi lát nữa muội hãy gói lại cẩn thận rồi đích thân mang tới Cảnh Xuân điện tặng cho cô ta giúp ta.”
Hoán Bích ghé lại gần xem, đoạn lắc đầu, nói: “Chiếc vòng này tất nhiên là rất đẹp, nô tỳ vào cung cũng khá lâu rồi, thấy hình như chỉ có món quà mà Đoan Phi tặng cho Ôn Nghi Công chúa năm xưa là có thể sánh với nó. Có điều đó là đồ tùy giá của Đoan Phi nương nương, không phải vật trong cung. Bây giờ phỉ thúy mà nước Ác Nam tiến cống năm sau không bằng năm trước, đồ tốt gì cũng ít đi nhiều, thế mà tiểu thư lại định tặng chiếc vòng này cho cô ta, nô tỳ thấy thực là đáng tiếc.”
Tôi vừa ngoảnh đầu qua nhìn muội ấy, chợt thấy Huyền Lăng tươi cười vui vẻ bước vào, cất giọng sang sảng nói: “Cái gì mà đáng tiếc với không đáng tiếc thế? Nói trẫm nghe nào!”
Tôi vội vàng đứng dậy, dẫn Hoán Bích đi tới thỉnh an rồi mới cười, nói: “Lũ nô tài bên ngoài thực là không hiểu chuyện, thấy Hoàng thượng tới mà không biết thông báo một tiếng.”
Huyền Lăng nói: “Trẫm cứ ngỡ là lúc này nàng còn đang ngủ trưa, nên mới dặn dò bọn họ đừng đánh thức nàng. Không ngờ chủ tớ các nàng lại đang rủ rỉ trò chuyện với nhau.” Rồi y cất giọng trìu mến: “Ngay từ sáng sớm đã phải bận rộn chuyện sắc phong cho Dung Nhi, chắc nàng cũng mệt lắm rồi.”
Hoán Bích bưng trà và bánh ngọt điểm tâm tới, tôi ngồi xuống cùng y, sau đó mới nói: “Cũng không có gì là mệt cả, An muội muội được tấn phong, thần thiếp là người làm tỷ tỷ cũng vui mừng thay cho muội ấy, do đó vừa rồi mới kêu Hoán Bích đi tìm đồ giúp.” Nói rồi bèn đưa chiếc vòng ngọc phỉ thúy kia cho Huyền Lăng. “Hoàng thượng thử nhìn xem thứ này thế nào!”
Huyền Lăng đón lấy, đưa lên trước ánh sáng chăm chú nhìn một lát, đôi hàng lông mày bất giác hơi nhướng lên. “Đây hình như là thứ trẫm thưởng cho nàng lần trước.”
Tôi đưa mắt liếc y, khẽ mỉm cười, nói: “Hoàng thượng có trí nhớ tốt quá!”
Y tò mò hỏi: “Không phải nàng vẫn luôn không nỡ đeo sao, tự dưng lại mang nó ra làm gì vậy?”
Tôi khẽ cười, nói: “Chính vì thần thiếp không nỡ đeo, do đó mới kêu Hoán Bích lấy nó ra để làm quà cho An muội muội.” Tôi cúi xuống, vừa nói vừa khẽ vuốt ve chiếc vòng. “An muội muội vừa được tấn phong làm Chiêu viện, quà tặng cũng cần trang trọng một chút mới được. Vừa rồi Hoán Bích cũng nói một chiếc vòng ngọc phỉ thúy đẹp thế này, nếu cứ để yên một chỗ mãi thì quá ư đáng tiếc.”
Dứt lời tôi bèn đưa mắt nhìn sang Hoán Bích, thấy muội ấy hơi cụp mắt xuống, xoay người ra ngoài, cho thêm hương vào trong lò, sau đó liền buông thõng hai tay đứng lặng lẽ bên ngoài.
Huyền Lăng không hề phát giác, nghe thấy lời của tôi thì tỏ ra ngạc nhiên. “Tự nàng không nỡ đeo, sao lại mang đi tặng cho nàng ấy làm gì?” Rồi lại cười, nói: “Dung Nhi được phong làm Chiêu viện, Hoàng hậu đã thưởng cho nàng ấy không ít đồ rồi, mà riêng đồ từ phủ Nội vụ đưa tới cũng đã đủ hậu hĩnh.”
Tôi mỉm cười, nhón một quả mơ lên đưa tới bên miệng Huyền Lăng, nói: “An muội muội có nhiều đồ trang sức là một chuyện, tâm ý của thần thiếp lại là chuyện khác, có điều chiếc vòng này dù sao cũng là đồ mà Hoàng thượng thưởng cho, do đó thần thiếp mới phải xin ý kiến của Hoàng thượng.”
Y vui vẻ ngậm quả mơ đó vào miệng, hơi cau mày, nói: “Chua quá!” Rồi lại khẽ cười. “Đâu phải là nàng không có đồ tốt, thế mà lại mang đồ trẫm lén thưởng cho nàng đi tặng người khác, thực là nhỏ mọn quá chừng. Nàng còn nhớ chứ, chiếc vòng này không được ghi vào sổ đâu đấy.”
Tôi che miệng khẽ cười. “Chính vì biết như vậy nên thần thiếp mới dám mang đi tặng chứ, bằng không dù có mười lá gan thần thiếp cũng chẳng dám làm việc này.” Dứt lời tôi liền ngưng cười, lúng liếng đưa mắt nhìn y. “Những thứ coi được của thần thiếp đều do Hoàng thượng ban thưởng cho cả, tự bản thân thì đâu có thứ gì đáng để lấy ra đâu.”
Huyền Lăng đưa tay vuốt ve cổ tay tôi, mỉm cười, nói: “Trẫm thấy trước đây nàng có đeo một chiếc vòng san hô, màu đẹp mà kiểu dáng cũng đẹp nữa, hiếm có nhất là mỗi viên san hô đều căng tròn, làm tôn lên làn da trắng như tuyết của nàng, thực là không tệ chút nào.”
Tôi biết y đang nói tới món quà mừng Huyền Thanh tặng tôi trong ngày tôi được phong làm Thục phi, trái tim bất giác nhói đau, nhưng ngoài mặt vẫn phải làm bộ bình thản, còn cất tiếng cười khúc khích, nói: “Hoàng thượng nói đến chiếc vòng đó ư, thần thiếp nhớ nó là món quà mà lục Vương gia đưa tặng trong ngày thần thiếp được phong làm Thục phi thì phải. Thứ ấy quả đúng là rất đẹp, nhưng thường ngày Hoàng thượng thưởng cho