XtGem Forum catalog
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324344

Bình chọn: 8.5.00/10/434 lượt.

u viện rất nhiều.”

Kính Phi cười, nói: “Chiêu viện muội muội cũng đúng thực là, thường ngày dụng tâm trên người Hoàng thượng thì không sai, nhưng không ngờ lại yêu người yêu cả đường đi thành ra dụng tâm quá mức như thế, chẳng trách Hoàng thượng lúc nào cũng sủng ái Chiêu viện.”

Kỳ Tần đưa mắt nhìn qua phía Tường Tần, cười nói: “Phải rồi, lúc nào mà chẳng có người thích làm mưa làm gió như thế. Vốn lúc này các tỷ muội chúng ta người đánh cờ thì đánh cờ, người chơi chim thì chơi chim, ai cũng có niềm vui riêng cả, đâu cần tới đây thế này.”

An Lăng Dung thoáng lộ vẻ lúng túng, rất nhanh sau đó đã cười, nói: “Cũng tại thần thiếp nhát gan quá, trong bụng có gì đều không giấu được, vốn nghĩ Hoàng hậu nương nương và Hồ muội muội là biểu tỷ biểu muội với nhau, nhất định sẽ nhẹ nhàng khuyên nhủ, chẳng ngờ cuối cùng lại gây ra một phen phong ba thế này, tất cả đều là lỗi của thần thiếp.” Nói xong liền rơm rớm nước mắt quỳ xuống.

Huyền Lăng chăm chú nhìn nàng ta một lát. “Chỉ bởi nàng thường ngày quá cẩn thận đó thôi, sau này nhớ chú ý một chút là được.” Rồi y quay sang mỉm cười với Hồ Uẩn Dung, buột miệng nói: “Nàng có tấm lòng như thế, sao lại chẳng làm được Quý phi?”

Một tia vui mừng lóe lên nơi đáy mắt Hồ Uẩn Dung, rất nhanh sau đó đã bị giấu kín hoàn toàn. “Hoàng thượng quá khen rồi!”

Không có những nỗi oan ức trước đó cùng sự xoay chuyển đột ngột về sau, cộng thêm những lời làm nũng, lời hứa “Quý phi” kia nàng ta đâu có dễ gì nhận được. Cuộc đời vốn chính là như thế, trước tiên cần phải trả giá thì về sau mới có thể có thu hoạch.

Dục vọng của con người vốn giống như vực sâu chẳng thể lấp đầy, đợi khi trở thành Quý phi rồi, liệu nàng ta còn muốn gì nữa đây? Tôi chăm chú nhìn vào thân hình nhỏ nhắn của nàng ta, lại nhìn qua phía Hoàng hậu, bất giác cười thầm, có tiền lệ từ việc Chu Nghi Tu trước tiên làm Quý phi rồi sau trở thành Hoàng hậu, dã tâm của Hồ Uẩn Dung chỉ e không nhỏ chút nào! Có một người biểu muội như thế, Hoàng hậu hẳn sẽ đau đầu lắm!

Có điều cẩn thận để ý từng hành vi, cử chỉ của nàng ta thường ngày, nếu nàng ta thật sự thay thế Chu Nghi Tu trở thành Hoàng hậu, ắt cũng chẳng dễ ứng phó chút nào. Huống hồ bây giờ vị trí của Chu Nghi Tu hãy còn vô cùng vững chắc, Huyền Lăng lại không thể không chú ý đến cảm xúc của tôi và Đoan Phi, nên nàng ta kỳ thực hãy còn cách cái ngôi Quý phi kia mười vạn tám ngàn dặm.

Tôi cụp mắt xuống, đưa tay áo lên che miệng khẽ ho một tiếng, ánh mắt thoáng liếc qua phía Đoan Phi lúc này đang ngồi nghiêm túc, đoan trang. Huyền Lăng lập tức hiểu ý, biết là mình đã lỡ lời, không khỏi có chút ngượng ngùng.

Tôi cười, nói: “Năm xưa Hoàng hậu cũng từ Quý phi mà trở thành Hoàng hậu, nếu thật sự như lời Hoàng thượng nói, sau này Hồ muội muội cũng được phong làm Quý phi, hai tỷ muội con cô con cậu đều là Quý phi của Đại Chu ta, há lại chẳng trở thành một giai thoại?” Tôi đưa mắt liếc qua phía Dư Dung Nương tử, cười tủm tỉm, nói: “Vừa rồi Nương tử còn gọi Hồ muội muội là Lương đệ, thực là đáng đánh!”

Hoàng hậu hơi trầm ngâm một chút, nở nụ cười tươi. “Vô cớ khiến Uẩn Dung phải chịu nỗi ấm ức vì bị giáng làm Lương đệ, lễ phong Phi lần này bản cung và Thục phi sẽ cùng tổ chức cho thật long trọng, coi như là để bù đắp, không biết Hoàng thượng thấy thế nào?”

Huyền Lăng lập tức đồng ý ngay: “Trước tiên cứ cử hành lễ sắc phong đã rồi tính tiếp. Hoàng hậu thông thuộc nghi lễ, lần này hãy dùng nhiều tâm tư vào người Uẩn Dung một chút.”

Hoàng hậu nắm lấy bàn tay rôi, chậm rãi cười, nói: “Hôm nay Thục phi cũng đã phải chịu một phen ấm ức rồi. Nói đến việc xiêm y tiếm việt, Thục phi hẳn là người rõ ràng nhất, năm xưa Thục phi mắc tội phải xuất cung xét cho cùng cũng là vì một chiếc áo của tỷ tỷ. Hoàng thượng là người trọng tình trọng nghĩa, nhưng đồng thời cũng rất xem trọng quy củ trong cung. Hôm nay Thục phi vốn tới để khuyên giải bản cung, nào ngờ vừa nhìn thấy nàng ta bản cung liền nhớ tới chuyện cũ, do đó lại càng khó chịu hơn.” Rồi nàng ta chỉ tôi mà nói tiếp với mọi người: “Thục phi là một người thông minh đến cỡ nào, vậy mà chỉ vô ý làm sai quy củ xúc phạm tới Thuần Nguyên Hoàng hậu, thế là bản cung và Hoàng thượng liền không thể không nghiêm khắc trừng phạt. Trong việc của Uẩn Dung hôm nay bản cung cứ ngỡ là muội ấy đã quên vết xe đổ khi trước mà xúc phạm bản cung, lại sợ sẽ một lần nữa xảy ra chuyện ngày đó, cho nên lại càng đau xót, tính khí không khỏi có hơi nóng nảy.” Sau đó lại ân cần dặn dò: “May mà đây chỉ là hiểu lầm, nhưng quy củ trong cung nghiêm khắc, ai ai cũng như nhau, các vị muội muội nhất định phải chú ý tới từng hành vi cử chỉ của mình, bằng không bản cung dù có xót thương cũng không dám làm trái với quy củ bao đời nay của tổ tông.”

Mọi người đều nhất tề vâng dạ. Tôi nghe Hoàng hậu nhắc lại chuyện năm xưa thì căm hận vô cùng, thế nhưng đang ở trước mặt Huyền Lăng nên không tiện tỏ vẻ gì, chỉ đành hùa theo đám đông.

“Hoàng hậu nói vậy là sai rồi!” Đang lúc mọi người cúi đầu im lặng, Hồ Uẩn Dung đột nhiên nói ra một câu khiến bất cứ ai cũng phải ngạc nhiên