
, Hoán Bích khẽ cười, nói tiếp: “Tiểu thư vừa nói chọn Vương gia, chi bằng chọn Ôn đại nhân, ít ra cũng có thể sống bình yên đến già, trong lòng không có chút tạp niệm. Nô tỳ tin tiểu thư nói thực lòng, vì tiểu thư không thích Ôn đại nhân, do đó trong lòng mới không có tạp niệm. Nếu thực sự thích thì sao mà lòng không tạp niệm được đây?”
Lời của Hoán Bích hết sức chuẩn xác, giống như mũi dùi băng sắc bén đâm thẳng vào đầu tôi, khiến tôi lạnh toát đến nghẹn lời, cảm thấy giọng nói của Hoán Bích sao lại lạnh đến thế, lạnh đến mức khiến tôi không dám tin. Thần sắc Hoán Bích lúc này sâu xa khó đoán, tôi chưa từng thấy muội ấy như vậy. Hoán Bích xưa nay vẫn luôn dịu dàng và ít nói nhưng tôi biết muội ấy thông minh vô cùng, luôn có thể phát hiện ra những điều nhỏ nhặt mà người khác không thể phát hiện. Chỉ là sự thông minh của Hoán Bích thường chỉ để trong lòng, rất ít khi thể hiện ra ngoài như hôm nay, hơn nữa còn nói trúng tim đen của tôi nữa. Tôi không kìm được lạnh lùng cất tiếng, trong giọng nói còn thấp thoáng một tia bài xích: “Hoán Bích, đừng nói những lời mà muội không nên nói, muội trước giờ vốn chưa từng nói ra những lời như vậy…”
Câu trả lời của Hoán Bích không hề giống với sự ngoan ngoãn của muội ấy trước đây, giọng nói lạnh lùng mà sắc bén hệt như những bông hoa mai bên ngoài cửa sổ: “Tiểu thư, nô tỳ chưa từng thấy Vương gia thương tâm như vậy. Tại sao tiểu thư lại làm một người thích tiểu thư phải thương tâm chứ? Hơn nữa, tiểu thư cũng không phải là không thích y, cớ sao phải nói với y những lời như vậy?” Giọng Hoán Bích hơi dịu đi, bmang theo nỗi thương cảm: “Vừa rồi khi tiểu thư ngủ, đôi hàng lông mày vẫn nhíu chặt. Nô tỳ biết, tiểu thư cũng chẳng dễ chịu chút nào.”
Tâm tư tôi rốt cuộc đã hoàn toàn suy sụp, một chút ý niệm kiên trì cuối cùng không thể cầm cự được trước những lời này của Hoán Bích. Trên chiếc bàn dài bên dưới cửa sổ có đặt một chậu hoa thủy tiên hết sức thanh nhã, trong phòng tuy ấm áp nhưng hương hoa lại không hề nồng đậm, còn hết sức dịu mát. Nhìn bông hoa cánh trắng nhụy vàng, cành lá xanh biếc trước mặt kia, tôi bỗng sinh ra cảm giác ngưỡng mộ, nếu làm người có thể giống như một cành thủy tiên thì thật tốt biết bao, đơn giản đến tận cùng, rõ ràng đến cực điểm, hơn nữa còn có thể thuần khiết không dính một chút bụi trần. Đáng tiếc, điều này là không thể, bất kể là ở trong cung hay nơi chùa Cam Lộ, kể cả quãng thời gian dưỡng bệnh ở Thanh Lương Đài, lòng tôi vẫn luôn đầy khúc mắc. Có lúc làm người thực sự còn chẳng bằng một cành hoa. Tôi đột nhiên nghĩ tới một chuyện, bèn hỏi: “Hoán Bích, trước đây muội từng khuyên ta phải chú ý chừng mực trong mối quan hệ với Lục Vương gia, tại sao hôm nay lại nói ra những lời hoàn toàn trái ngược như thế?”
Hoán Bích sững người hồi lâu sau mới ngước mắt lên, ánh mắt thấp thoáng nỗi sầu lo và đau đớn. “Nô tỳ không nhẫn tâm, mà cũng không nỡ nhìn cả tiểu thư và Vương gia đều thương tâm như vậy.”
Tôi ủ rũ nhắm mắt, nói: “Hoán Bích, đừng nói nữa. Lục Vương gia là người trong hoàng thất, có muôn vàn mối quan hệ không thể cắt đứt, ta không muốn dính dáng đến nữa.”
Hoán Bích muốn nói lại thôi, cuối cùng đành im lặng. Bao nỗi bất lực và lo lắng của tôi, muội ấy không phải không biết. Một lát sau, Hoán Bích chăm chú nhìn tôi, vừa như khuyên nhủ vừa như an ủi: “Nhưng tâm ý của Vương gia, tiểu thư đã biết rồi, chỉ e khi gặp mặt sẽ khó xử. Chẳng biết những lời cự tuyệt của tiểu thư vừa rồi Vương gia đã nghe lọt tai chưa, nếu vẫn chưa, vậy thì thực là một chuyện khiến người ta phiền não.”
Hương mai dìu dịu từ bên ngoài Tiêu Nhàn quán bay vào, những cành mai gầy guộc in bóng lên lớp giấy dán cửa sổ, rối loạn như mối tâm sự trong lòng tôi lúc này. Vậy thì thực là một chuyện khiến người ta phiền não! Lời của Hoán Bích cứ vang mãi trong tai tôi, xua hoài không tan được. “Chúng ta không thể ở lại Thanh Lương Đài này được nữa.” Tôi khoác áo đứng dậy, ngó quanh bốn phía, nói: “Hoán Bích, đi lấy giấy bút lại đây.”
Hoán Bích khẽ “dạ” một tiếng, rồi không kìm được hỏi: “Tiểu thư vừa đỡ hơn một chút, cần giấy bút làm gì vậy? Lỡ như tổn hao tinh thần quá độ, lát nữa sẽ lại đau đầu đấy!” Tuy nói vậy nhưng muội ấy vẫn đi tìm giấy bút đưa tới cho tôi.
Trong Tiêu Nhàn quán có chuẩn bị sẵn giấy hương thảo, bên trên là những đường hoa văn màu lam mờ mờ, thấp thoáng còn có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của hương thảo. Y suy nghĩ quả là chu đáo! Tôi khẽ thở dài một tiếng, hương thảo mỹ nhân, ấy là tâm nguyện của biết bao nam tử trên đời này. Tôi nhúng đẫm mực vào đầu bút nhưng lại do dự chẳng biết nên viết gì. Nếu lời lẽ nhẹ nhàng quá, y chưa chắc đã nghe lọt tai, còn nếu quá nặng lời, lòng tôi lại không nỡ. Suy nghĩ hồi lâu, một giọt mực rơi xuống, nhuốm một đốm đen lên tờ giấy trắng tinh. Hoán Bích đứng bên cạnh, nói: “Tiểu thư muốn viết gì vậy? Tờ giấy này đã bị bẩn, để nô tỳ lấy cho tiểu thư tờ khác.”
Tôi khẽ lắc đầu. “Không cần!”
Tôi chậm rãi đưa bút viết từng chữ, nét bút rất nhẹ nhàng, dường như sỠmình hơi dùng sức sẽ khiến tờ giấy bị rách, qua đó làm chút