
đều là nữ tử, khó tránh khỏi có lúc vì tương tư mà thương tâm ghen tị, đến bản cung cũng chẳng thể nào tránh nổi, sao lại trách muội muội chứ?” Tôi hơi nhếch khóe môi để lộ một nụ cười đầy ý vị. “Có điều chút tâm tư này muội muội nhất định phải khắc chế, nhược bằng để người khác biết được thì ắt sẽ là họa chứ không phải phúc đâu.”
Trong mắt lóe lên ánh lệ long lanh, nàng ta lập tức quỳ xuống. “Tần thiếp xin vâng theo lời dạy bảo của nương nương.”
Anh Tần rụt rè cáo lui, tôi chăm chú nhìn theo cái bóng của nàng ta, suốt một hồi lâu không nói năng gì. Tiểu Doãn Tử cười, nói: “Anh Tần tiểu chủ đúng là thẳng tính, ngay đến chuyện như thế mà cũng nói ra, chỉ qua đó thôi cũng đủ thấy nương nương đức cao vọng trọng nên nàng ta mới không dám nói dối.”
Tôi chỉ nhìn Tiểu Doãn Tử mà cười khẽ. Cận Tịch nói: “Nô tỳ thì thấy Anh Tần rõ ràng chỉ kiếm cớ nói bừa vậy thôi.”
“Cô ta đã không còn người nhà, phen khóc lóc này ắt không phải là vì nhớ người thân. Mà thời gian qua Hoàng thượng vẫn thường xuyên sủng hạnh cô ta và Xuân Tần, Hủ Tần, không hề có vẻ gì là ghẻ lạnh, do đó chuyện này quả thực có rất nhiều điểm đáng ngờ.”
Cận Tịch nói: “Dạ phải, tội danh phi tần đố kỵ không phải là nhỏ, vậy mà cô ta thà mạo hiểm chịu phạt chứ nhất quyết không nói ra chân tướng, chứng tỏ tội trạng mà chân tướng ấy đem tới còn lớn hơn tội đố kỵ kia nhiều.”
Tôi khẽ gật đầu. “Ai ai cũng có bí mật của riêng mình, ta hà tất phải truy cứu đến cùng làm gì cho rắc rối, chỉ cần cô ta không làm việc gì quá đáng là được rồi.” Tôi thấy Tiểu Doãn Tử có vẻ lúng túng bèn nói: “Ngươi bây giờ đã là thái giám quản sự rồi, đừng việc gì cũng chỉ chăm chăm nịnh nọt bản cung như thế, hãy chú ý học theo Cận Tịch nhiều vào.”
Tiểu Doãn Tử cung kính đáp “vâng” một tiếng, sau đó liền dẫn tôi về cung. Trên đường quay về Nhu Nghi điện ắt phải đi qua Nghi Nguyên điện, tôi vạch ngón tay ra tính toán. “Lúc này chắc Hoàng thượng đang lật thẻ bài rồi.”
Tiểu Doãn Tử nói: “Dạ phải. Mấy ngày nay Hoàng thượng chủ yếu chọn các vị tiểu chủ Diễm Tần, Vinh Tần, Xuân Tần, Hủ Tần và Anh Tần.”
Lời còn chưa dứt, tôi đã nhìn thấy bên ngoài Nghi Nguyên điện có một nữ tử vận cung trang đang đứng, ngay từ xa nàng ta đã nhún gối hành lễ với tôi: “Tần thiếp bái kiến Thục phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an!”
Tôi định thần nhìn kĩ thấy hóa ra là Hủ Tần. Để ý thấy xe Phượng loan xuân ân đang dừng ngay sau lưng nàng ta, tôi không kìm được cất tiếng hỏi: “Trời tối gió to thế này, sao muội muội lại đứng ở đây thế? Cẩn thận kẻo bị trúng gió đấy.”
Hủ Tần đưa mắt nhìn Nghi Nguyên điện, lộ rõ vẻ sợ hãi, nói: “Tần thiếp vâng chỉ tới đây, vừa khéo đại điện hạ lại ở bên trong, Lý công công nói là Hoàng thượng lúc này đang tức giận, kêu tần thiếp tạm thời đừng vào.”
Nàng ta còn chưa dứt lời, tôi đã nghe thấy giọng của Huyền Lăng vang lên: “Trẫm bảo con đọc Gián Thái Tông thập tứ sơ của Ngụy Trưng, con nay đã có thể đọc thuộc lòng trôi chảy, xem ra đã bỏ ra không ít công phu. Trẫm hỏi con thế nào là khoanh tay trị nước, con cũng biết đó là trị nước theo lối vô vi, nhưng trẫm hỏi con Thái Tông làm thế nào để có thể khoanh tay trị nước, con lại chỉ biết đem thiên văn chương cứng nhắc kia ra đọc cho trẫm nghe. Đường Thái Tông biết tiếp nhận lời can gián, nghe theo những lời can trong thiên văn chương này của Ngụy Trưng lẽ nào không phải là một cách để buông tay trị nước đó ư? Con chỉ biết đọc sách một cách cứng nhắc mà không biết suy một ra ba, lẽ nào khi con ở trong thư phòng, sư phụ con chưa từng kể về lối cai trị nhân đức của Thái Tông ư?”
Hoàng trưởng tử cất giọng rụt rè: “Sách Trinh Quan chính yếu đã nói tới chuyện này rồi, mẫu hậu cũng bảo nhi thần phải đọc cho thật kĩ.”
Huyền Lăng cười lạnh không ngớt. “Sư phụ với mẫu hậu của con đều cần mẫn, nhưng con thì lại lười nhác quá chừng. Con năm tuổi đã vào thư phòng, tới bây giờ đã được hơn mười năm, vậy bao nhiêu cuốn sách từng đọc con để vào đâu hết rồi? Trẫm nhớ là hai năm trước con còn có thể đọc thuộc lòng được mấy đoạn dài trong Trinh Quan chính yếu, lẽ nào bây giờ đã quên hết rồi sao? Sư phụ của con cũng nhẫn nại thực đó, nếu đổi lại là trẫm, chỉ e sớm đã bị con làm cho tức chết từ lâu rồi!”
Hoàng trưởng tử hình như đã quỳ xuống. “Phụ hoàng bớt giận!”
“Bớt giận? Trẫm cũng muốn bớt giận lắm chứ, nhưng con lại làm cho trẫm không thể không tức giận! Con là con cả của trẫm, trẫm không mong con có thể kiến công lập nghiệp gì hết, chỉ hy vọng con có thể trở thành tấm gương cho mấy đệ đệ, muội muội của con, như thế trẫm cũng được yên lòng hơn một chút! Trẫm thực không ngờ con lại kém cỏi tới mức này!”
Nửa đêm gió lớn, giọng nói của Huyền Lăng vang đi rất xa, ngay đến cái bóng của y in lên cửa sổ cũng thấp thoáng lộ ra mấy tia giận dữ. Hủ Tần vào cung chưa lâu, chưa từng nhìn thấy Huyền Lăng nổi giận như vậy, không kìm được run rẩy đưa mắt nhìn tôi. Tôi mỉm cười, nói: “Hoàng thượng là bậc thiên tử tôn quý nhất trên đời, tất nhiên không thể ôn hòa, điềm đạm như Vương gia rồi.”
Hủ Tần mỉm cười nền nã. “Vương gia bây giờ còn chưa có