Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324815

Bình chọn: 10.00/10/481 lượt.

lại còn Trí Ninh nữa, nó còn nhỏ như vậy mà đã chết yểu cùng ngày với mẫu thân rồi, ca ca rất xem trọng vợ con nên bấy lâu nay vẫn luôn thương tâm rất mực. Năm ấy ca ca thần chí thất thường cũng là do việc này mà ra.”

“Trẫm cũng thương y mất vợ mất con, có điều người còn sống dù gì cũng phải sống tiếp thôi.”

Tôi khẽ nói: “Dạ, Hoàng thượng nói rất phải, có điều việc này dù sao cũng cần có thời gian xoa dịu mới được.”

Y gật đầu, nói: “Vậy được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, nàng nhớ tiễn ca ca nàng rời cung cho cẩn thận.” Y hơi dừng một chút rồi dặn dò thêm: “Hãy nói với ca ca nàng, chuyện trước đây đã trôi qua rồi, trẫm sẽ không để uổng phí tài năng của y đâu.”

Tôi khom người tiễn y rời đi, Cận Tịch bước tới đỡ lấy tôi, ghé đến bên tai tôi, khẽ nói: “An thị là người Thái hậu ghét bỏ, lẽ ra không cần Hoàng thượng hao tâm tổn sức như thế mới đúng.”

Tôi vuốt nhẹ mép áo một chút, hờ hững nói: “Người Thái hậu ghét bỏ chưa chắc Hoàng thượng đã ghét bỏ, mà cho dù có ghét bỏ thì cũng chưa chắc đã cạn tình. Lần này để cho y trọn tình trọn nghĩa, như thế sau này ắt sẽ chẳng còn nghĩ tới những chỗ tốt của cô ta nữa.”

“Tình cảm đã cạn, sau này ắt sẽ không còn mối hậu họa như Mộ Dung thị nữa, xem ra hôm nay nương nương quả đã phải hao tâm tổn trí một phen.” Nàng ta lén đưa mắt nhìn tôi. “Lần này làm phiền tới Hoàng hậu, chắc hẳn nương nương cũng đã có những ý đồ riêng rồi.”

Tôi trầm ngâm suốt một hồi lâu rồi mới nói: “Lý Trường là một người rất có chủ kiến, y đã ôm lòng muốn dồn Ly Phi vào chỗ chết từ lâu, mỗi lần đều đưa một ít hạnh nhân tới cho cô ta, thời gian lâu rồi cô ta cũng sẽ trúng độc mà chết, thần không biết quỷ không hay.”

Cận Tịch hơi cụp mắt xuống. “Phen nhục nhã do Ly Phi mang tới khi xưa, nô tỳ và Lý Trường suốt đời không quên.”

Tôi vỗ nhẹ mu bàn tay nàng ta tỏ ý thương xót, thấp giọng nói: “Chuyện dù sao cũng qua rồi, kỳ thực cô ta sống như thế còn chẳng bằng chết luôn đi cho gọn ghẽ.”

Ngoài sân có trồng mấy khóm “Vãn ngọc đinh hương”, giống hoa này có thời gian nở hoa rất dài, thường phải vào thu mười mấy ngày rồi mới bắt đầu có dấu hiệu lụi tàn. Lúc này trên nền gạch xanh rơi đầy những cánh hoa đinh hương màu tím, khung cảnh xiết nỗi u buồn.

Người chết cũng giống hoa rơi, chỉ cần một cơn gió thổi qua là chẳng còn tăm tích, tựa như chưa từng đến cõi đời này.

Hoàng hậu đã bị ghẻ lạnh một thời gian dài, thế mà lần này lại được Huyền Lăng đích thân tới nhờ cậy chủ trì tang lễ, tất nhiên không dám sơ suất chút nào. Nàng ta vì muốn cầu phúc cho hậu cung nên đã cho đặt linh vị của Ly Phi tại Diên Niên điện và mời pháp sư tới khấn vái đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày, đồng thời bắt đầu an bài mọi việc trong tang lễ.

Lúc này đã là đầu đông, Hoa Nghi ôm một bó hoa mai nở sớm về cắm vào bình, chậm rãi nói: “Phi tần tự vẫn là việc chẳng lành, Hoàng hậu liền nói với bên ngoài là Ly Phi đột ngột qua đời để bưng bít. Kỳ thực mọi người trong cung tuy ngoài miệng không nói gì nhưng ai mà chẳng biết cô ta sợ tội tự sát. Xét cho cùng vẫn là An thị gặp may, được chôn cất với tên thụy là Ly Âm Quý tần.”

“Ly Âm Quý tần?” Tôi cười phì một tiếng, đưa tay khẽ vuốt ve chiếc nhẫn bạc trên ngón tay trắng ngần. “Chắc đây chính là kiệt tác của Hoàng hậu rồi.”

“Dạ!” Hoa Nghi nhíu chặt đôi mày, cất giọng nghi hoặc: “Hoàng thượng đã lâu lắm rồi không qua thăm Hoàng hậu, chẳng dễ dàng gì mới nhờ cậy cô ta một việc thế này, ấy vậy mà cô ta lại không tự mình lo liệu, các sự vụ đều giao cả cho Lưu An nhân và Tiễn Thu, chỉ nói là mình vẫn chưa hết đau đầu. Cô ta chịu hao tâm tổn sức để nghĩ tên thụy cho An thị như thế thật chẳng rõ là vì nguyên nhân gì nữa?”

“Có gì đâu mà phải nghĩ nhiều.” Tôi đưa tay hái lấy một bông mai đỏ vừa hé nở, thoạt nhìn trên đầu ngón tay tựa như có một bông hoa máu đỏ tươi. “Mọi người trong chốn hậu cung này dù có làm gì đi chăng nữa thì xét cho cùng cũng đều là vì bản thân mà thôi.”

Hoa Nghi “dạ” một tiếng, lại nói tiếp: “Sau khi được Hoàng thượng ghé thăm, Hoàng hậu vẫn chẳng thể nào đắc sủng trở lại. Bây giờ tang lễ của Ly Âm Quý tần đã kết thúc, dường như Hoàng thượng lại càng ghét bỏ Hoàng hậu, thường ngày rất ít khi gặp mặt.”

Tôi khẽ gật đầu, khoác áo đứng dậy, nói: “Bản cung đi thăm Trinh Phi một chút.”

Khi tôi tới nơi thì Yến Nghi đang ngồi xem sách trong điện, dáng vẻ hết sức say mê. Trên người nàng ta là một chiếc áo cân vạt màu xanh nõn chuối thêu những đường hoa văn màu đỏ tía, phía dưới thì là một chiếc váy dài màu xanh lục, mái tóc được búi lại gọn ghẽ trên đầu và cố định bằng một cây trâm vàng. Tôi không kìm được thầm khen ngợi, màu xanh nõn chuoái kia thực là hợp với tính cách dịu dàng, trầm lặng của Yến Nghi.

Không Thúy điện hết sức thoáng đãng, rộng rãi, bên trong còn vương vất mùi hoa mai dìu dịu. Ánh dương bị bức rèm ngăn lại một phần, chiếu vào trong điện vô số đốm sáng li ti, nhìn hệt như những bông hoa vàng ươm rực rỡ, lại càng tôn lên dáng vẻ thanh tao của Yến Nghi lúc này.

Tôi vén rèm đi vào, khẽ cười, hỏi: “Muội đang xem sách gì thế? Trông bộ dạng thực là say mê


Pair of Vintage Old School Fru