
u tẩu và Trí Ninh. Tẩu tẩu chết thảm, An Ly Dung lại vừa đột ngột qua đời, lúc này ca ca tất nhiên không có lòng dạ nào mà nghĩ tới chuyện cưới hỏi, nhưng nếu như thoái thác thì rất có khả năng Huyền Lăng sẽ nghi ngờ rằng ca ca vẫn còn ghi hận chuyện năm xưa. Tôi cười tủm tỉm, rót một chén rượu đưa tới bên môi Huyền Lăng, nói: “Trách nhiệm của cữu cữu không nhỏ chút nào đâu, nếu ca ca cưới vợ về rồi thì đâu còn thời gian nữa. Thần thiếp vốn muốn ca ca đích thân dạy Hàm Nhi đọc sách, cưỡi ngựa, bắn cung, tứ lang thì hay lắm, lại định để huynh ấy có cơ hội lười nhác.”
Huyền Lăng bật cười, nói: “Chất Thành, nhìn muội muội của ngươi xem này, mồm mép càng lúc càng lợi hại hơn rồi.” Sau đó đưa đũa gắp một miếng thịt luộc cho tôi. “Trẫm vốn cũng chỉ có ý tốt thôi, nếu nàng không thích thì trẫm xin lỗi nàng là được chứ gì.” Cười đùa một phen xong, Huyền Lăng không nhắc gì tới việc kia nữa. Dư Hàm tuy còn ít tuổi nhưng rất giữ quy củ, trông rất đáng yêu, Lung Nguyệt thì nói cười như nhả ngọc, làm ai cũng thích, bầu không khí thực là vui vẻ vô cùng. Tôi gọi Hoa Nghi lại dặn dò: “Ngươi hãy về xem tứ điện hạ đã ngủ dậy chưa, nếu dậy rồi thì nhớ kêu Bình Nương nấu cháo sữa bò cho điện hạ ăn.”
Hoa Nghi vâng lời rời đi. Sự bình lặng bất ngờ bị những bước chân dồn dập của Lý Trường phá vỡ, y ghé đến bên cạnh Huyền Lăng, nói khẽ: “Hoàng thượng, Ly Phi nương nương qua đời rồi.” Vừa nói, y vừa lén liếc nhìn sắc mặt Huyền Lăng, ngay sau đó lập tức cúi đầu.
Huyền Lăng không kìm được rùng mình một cái, đôi đũa bạc trong tay rung lên nhè nhẹ. Ca ca vội vàng đứng dậy, nói: “Hoàng thượng xin hãy bớt đau thương.”
Huyền Lăng ngẩn ra, kế đó liền hờ hững nói: “Chỉ là một tội nhân mà thôi, bớt đau thương gì chứ?”
Tôi làm bộ như vừa mới hay tin, cất tiếng hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào vậy?”
“Dạ, vào giờ Dậu một khắc, Ly Phi nương nương nói là muốn ăn hạnh nhân, liền kêu người mang tới một ít. Kỳ thực lượng hạnh nhân như thế hoàn toàn không thể gây ra chuyện gì, ai ngờ Ly Phi nương nương đã tích trữ hạnh nhân từ nhiều ngày trước, đến hôm nay mới mang ra ăn. Thái y sau khi kiểm tra đã nói là chết do trúng độc vì ăn quá nhiều hạnh nhân.”
Huyền Lăng thoáng lộ vẻ buồn bã, đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, trầm giọng nói: “Nhất định là cô ta đã hay tin An Bỉ Hòe bị xử tử, do đó mới ôm lòng tìm đến cái chết. Trẫm đã rộng lượng tha mạng cho cô ta rồi, thế mà cô ta còn không biết cảm kích ơn vua, có chết cũng không đáng tiếc.”
Lý Trường vội vàng quỳ xuống, nói: “Đều tại nô tài không cẩn thận nên mới để Ly Phi nương nương tự vẫn như thế.” Y hơi dừng lại, cúi đầu lộ rõ vẻ tự trách. “Phi tần tự vẫn là việc chẳng lành, tất thảy đều là lỗi của nô tài.”
Huyền Lăng nghe nhắc tới hai chữ “chẳng lành” thì thoáng để lộ một tia chán ghét và buồn bã không dễ gì phát giác, đoạn y xua tay một cái ra hiệu cho Lý Trường đứng dậy. “Nếu không vì có lòng tìm tới cái chết từ sớm thì An thị đã chẳng tích trữ hạnh nhân như vậy rồi, chuyện này không trách ngươi được.”
“An thị vốn đắc sủng nhiều năm, bây giờ lại bị cấm túc trong Cảnh Xuân điện như vậy thì làm sao chịu nổi. Theo thần thiếp thấy, cô ta tự vẫn chẳng phải vì phụ thân mình mà là vì tuyệt vọng đó thôi.” Tôi nhìn Huyền Lăng chăm chú. “An thị tuy gây ra rất nhiều tội ác nhưng dù sao cũng từng hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm…”
Y cất giọng kiên quyết: “Trẫm sẽ không đi thăm cô ta đâu.”
“Dạ!” Hơi dừng một chút, tôi lại nói tiếp: “Kỳ thực dù Hoàng thượng không ban cho cô ta chút thể diện nào sau khi chết thì cũng không sao, có điều nói gì thì nói, thể diện của hoàng gia vẫn là quan trọng nhất, nếu tin Ly Phi vốn đắc sủng nhiều năm bỗng dưng tự vẫn truyền ra ngoài thì chỉ e người ta sẽ cho rằng Hoàng thượng vì phụ thân cô ta mà trút giận lên cô ta, như thế thì thực là không hay chút nào.”
Y trầm giọng hỏi: “Nàng không hận cô ta ư?”
Tôi nở một nụ cười điềm đạm, thản nhiên nói: “Thần thiếp và An thị vào cung cùng năm, bấy lâu nay vẫn luôn giao hảo, thực không ngờ An thị lại ám hại thần thiếp như vậy. Chính vì oán hận nên thần thiếp mới không muốn đứng ra chủ trì tang lễ của cô ta, nhưng để chặn họng người đời thì việc này không làm không được, do đó xin Hoàng thượng hãy mời Hoàng hậu đứng ra an bài việc này.” Tôi hơi khom người hành lễ. “Mong Hoàng thượng hãy đích thân đi dặn dò Hoàng hậu, vậy cũng coi như là tỏ chút lòng thành cuối cùng với Ly Phi.”
Huyền Lăng thoáng trầm ngâm rồi nói: “Trẫm rõ rồi.” Y đứng dậy, gọi Lý Trường lại: “Trẫm bỗng thấy hơi mệt, tới chỗ Vinh Tần thôi.” Sau đó lại ngoảnh đầu dặn dò tôi: “Thục phi, nàng hãy ngồi với Chất Thành trêm chút nữa, trẫm qua thăm Xích Thược.”
Tôi vội vàng đứng dậy tiễn y tới bên ngoài nghi môn, giữa làn gió đêm se lạnh, chiếc áo bào màu xanh sẫm thêu hình chín con rồng bằng chỉ vàng của y không ngừng bay lất phất. Y khẽ nắm lấy bàn tay tôi, trầm giọng nói: “Vừa rồi khi trẫm đề nghị ca ca nàng lấy vợ, y hình như có vẻ buồn bã không vui thì phải.”
Tôi không khỏi thầm ngạc nhiên về sự nhạy bén của y đêm nay, bèn ôn tồn nói: “Tẩu tẩu là thê tử duy nhất của ca ca,