
nhau, cũng nên để cô ta khóc tang cho cha mình một chút.”
Lý Trường nói: “Nô tài nhất định sẽ chọn một thời điểm thật tốt.”
Thời gian cứ chậm rãi trôi đi, vì việc của Ly Phi mà hậu cung trở nên trầm lặng hơn hẳn, niềm vui ban đầu dần bị thay thể bằng nỗi buồn thương khi các phi tần cảm nhận được sự biến ảo khôn lường của ơn vua. Giữa chốn thâm cung tanh máu, sự trầm lặng thế này thực hiếm có vô cùng, chỉ có ba phi tần mới vào cung chưa lâu là vẫn ngày ngày nói cười vui vẻ, không hề tỏ ra buồn bã, ủ dột.
Tối ấy Huyền Lăng nghỉ lại trong cung của Xuân Tần, giữa đêm thu tịch mịch, ngọn đèn trước giường liên tục nổ lốp bốp, Cận Tịch cười tủm tỉm, nói: “Chẳng biết ngày mai sẽ có việc mừng gì đây?”
Sáng sớm ngủ dậy, tôi đi thỉnh an Thái hậu về rồi không có việc gì, liền ngồi chơi đùa với Dư Hàm và Linh Tê trong điện. Chợt Tiểu Doãn Tử chạy từ ngoài vào, vui mừng bẩm báo: “Khởi bẩm nương nương, Ẩn phi của lục Vương gia cùng chính phi của cửu Vương gia tới.”
Lời còn chưa dứt thì Ngọc Ẩn và Ngọc Nhiêu đã vui vẻ dẫn theo một người đi vào, nói: “Tỷ tỷ xem bọn muội đưa ai tới này?”
Trước mắt tôi xuất hiện một nam tử áo xanh vén áo quỳ xuống. “Thục phi nương nương.”
Giọng nói quen thuộc ấy làm lòng tôi xao động, từng tia ấm áp không ngớt trào dâng. Tôi vội vàng bước tới đỡ y đứng dậy, còn chưa kịp nói gì thì nước mắt đã tuôn rơi lã chã, lát sau mới nghẹn ngào nói: “Ca ca, huynh khỏe hẳn rồi ư?”
So với hồi còn bệnh, tinh thần ca ca đã tốt hơn nhiều, sắc mặt tuy vẫn hơi nhợt nhạt nhưng đã mang đầy sinh khí. Huynh ấy gầy hơn trước kia một chút, chiếc áo dài màu xanh trên người tựa hồ toát ra mấy nét quạnh hiu, cô độc. Tôi chăm chú nhìn ca ca từ trên xuống dưới một hồi, ca ca mỉm cười, nói: “Ta đúng là đã khỏe rồi. Thực Sơ cũng từng tới khám cho ta, quả thực đã không còn vấn đề gì nữa.” Sau đó lại nhìn kĩ tôi một lượt. “Hoàn Nhi, trông muội xinh hơn trước kia nhiều quá!”
Tôi phỉ phui một tiếng: “Ca ca biết trêu muội thế này chứng tỏ là đã khỏi bệnh rồi.”
Ca ca nhìn thấy Dư Hàm và Linh Tê thì không kìm được mừng rỡ nói: “Đây có phải là hai đứa cháu của ta không thế?”
Tôi rơm rớm nước mắt gật đầu. “Đúng vậy, hai đứa nó hôm nay mới được gặp cậu lần đầu đấy!” Rồi liền đưa cả hai đứa bé cho ca ca bế. Ca ca bế mỗi đứa một bên, thương yêu vô cùng. Linh Tê đã lâu rồi không gặp Ngọc Nhiêu, liền đưa tay tới đòi bế.
Ngọc Ẩn che miệng cười, nói: “Ngọc Nhiêu bây giờ thì bế Linh Tê nhưng chắc chẳng bao lâu sau sẽ được bế con của mình rồi.”
Ngọc Nhiêu đỏ bừng hai má, thẹn thùng nói: “Nhị tỷ cứ suốt ngày trêu muội thôi, muội không thèm để ý đến tỷ nữa.” Ca ca bế thân thể nhỏ bé của Dư Hàm trên tay, thổn thức nói: “Ta cứ như vừa nằm mơ một giấc mơ vậy, sau khi trải qua vô số điều đáng sợ và tỉnh dậy thì thấy nhà họ Chân đã lại hưng thịnh như cũ rồi.” Y khẽ hôn lên trán Dư Hàm một cái, hai tay bất giác run lên lẩy bẩy. “Nếu Trí Ninh còn tại thế, Dư Hàm bây giờ đã có thêm một biểu ca rồi.”
Nhắc đến tẩu tẩu và Trí Ninh, ca ca dù cứng cỏi đến mấy cũng không kìm được tuôn rơi nước mắt. Ngọc Nhiêu và Ngọc Ẩn cũng ngoảnh đầu qua một bên nhỏ lệ.
Tôi dằn lòng ngồi xuống, khẽ nói: “Nhà họ Quản đã bị diệt tộc, nhưng muội vẫn muốn biết ngày đó khi huynh ở Lĩnh Nam, tại sao lại đột nhiên phát bệnh như vậy?”
Ca ca cúi đầu trầm ngâm một lát rồi mới đáp: “Khi đó có một kẻ tự xưng là thái giám trong cung tới gặp ta, nói cho ta hay về cái chết thảm của Trí Ninh và Thiến Đào. Ta có thể chịu đựng sự khổ cực khi bị đày đến Lĩnh Nam hoàn toàn là vì nỗi nhớ mong cha mẹ vợ con, ta trước đó vẫn luôn cho rằng họ đều còn sống.” Y chỉ trả lời bằng mấy câu ngắn ngủi, thế nhưng tôi làm gì mà chẳng rõ trong những lời ấy ẩn chứa một thứ tình cảm sâu nặng đến nhường nào.
Bốn chúng tôi ngồi cạnh nhau mà rơi nước mắt, ca ca khẽ vỗ lên tay tôi, cất lời an ủi: “Cũng còn may, Hoàn Nhi, muội vẫn bình an thế này là tốt lắm rồi.”
Tốt lắm rồi ư? Thân thể tôi tuy đang ở trong chốn vàng son tôn quý, nhưng trái tim này thì sớm đã tan nát thảm thương rồi.
Đương lúc chúng tôi trò chuyện thì chợt Lý Trường bước vào, khom người hành lễ: “Nô tài kính chào Thục phi nương nương, cửu Vương phi, Ẩn phi, đại công tử.”
Tôi biết y tới đây nhất định là có chuyện, quả nhiên ngay sau đó y đã ghé tới bên tai tôi, nói khẽ mấy câu.
Tôi suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Thái hậu bây giờ đang làm gì thế?”
Lý Trường đáp: “Lúc này có lẽ là đang niệm kinh ở Phật đường, chờ dùng bữa trưa xong e là còn phải ngủ trưa hai canh giờ nữa.”
Tôi mỉm cười, nói: “Ngọc Ẩn với Ngọc Nhiêu hãy qua thăm Ngọc Diêu đi, ta nói chuyện với ca ca một lát đã. Thái hậu thương Ngọc Nhiêu nhất đấy, đợi Thái hậu ngủ trưa thức giấc rồi muội nhớ cùng Ngọc Ẩn đi thỉnh an Thái hậu.” Rồi tôi lại đặc biệt dặn dò Ngọc Ẩn: “Thái hậu ắt sẽ hỏi về Vưu Tĩnh Nhàn, sợ muội bạc đãi cô ta. Muội nhất định phải trả lời cẩn thận từng câu một đấy, đừng để Thái hậu cả nghĩ.”
Hai người bọn họ dắt tay nhau rời đi, thấy xung quanh đã không còn ai khác, tôi mới nói: “Có kẻ nô tài lắm miệng, Ly Phi biết là huynh đã vào cung nên muốn gặp huy