
nh một phen.”
“Ly Phi?”
“Chính là An Lăng Dung trước đây ấy.” Tôi hờ hững nói. “Cô ta bây giờ đã chẳng khác nào bị đầy vào lãnh cung, huynh có muốn đi gặp cô ta không?”
Ca ca chấn động toàn thân, lập tức cụp mắt xuống, suy nghĩ một hồi lâu rồi mới khẽ nói: “Cũng tốt, có mấy lời ta rất muốn chính miệng hỏi cô ta cho rõ ràng.”
Tôi nhẹ nhàng cất tiếng: “Vậy được rồi.” Sau đó liền ngoảnh đầu qua dặn dò Lý Trường: “Nhớ kín đáo một chút, đừng làm kinh động tới người khác.”
Lý Trường gật đầu, nói: “Mọi việc đã có nô tài.” Dừng một chút, y lại nói tiếp: “Ly Phi nói muốn ăn hạnh nhân ngọt.”
Tôi khẽ gật đầu. “Thái hậu nói rồi, cô ta muốn ăn gì thì cứ cho cô ta ăn, việc ăn mặc đừng để thiếu thốn, cô ta vẫn là Ly Phi nương nương.”
Lý Trường đáp “dạ” một tiếng, dẫn ca ca ra ngoài.
Tôi giữ Ngọc Ẩn và Ngọc Nhiêu lại cùng dùng bữa trưa, sau khi tán gẫu vu vơ một lát liền đưa bọn họ đi thỉnh an Thái hậu.
Mặt trời dần ngả bóng về tây, mãi đến hoàng hôn, ca ca vẫn chưa trở về, tôi không kìm được thầm kinh hãi, bèn khoác một chiếc áo choàng màu xanh lục lên người rồi dẫn theo Cận Tịch tới Cảnh Xuân điện.
Trường Dương cung khi xưa vốn phồn hoa, náo nhiệt, rộn tiếng nói cười, thế mà giờ đây lại trở nên đìu hiu, vắng vẻ, ngay đến bức tường đỏ bên ngoài cũng ánh lên một nỗi thê lương khó mà miêu tả bằng lời. Dưới ánh hoàng hôn mờ ảo, tòa cung điện trước mắt hệt như một con dã thú đang thoi thóp chút hơi tàn, nằm cứng đờ ở đó.
Lúc này mặt trời đã khuất bóng về tây, ráng chiều phủ khắp bầu trời, vô số những sắc màu rực rỡ từ xanh đỏ tím vàng đan xen cực kỳ bắt mắt, tựa như nàng Cửu Thiên Huyền Nữ đang trải dải gấm bảy màu ra để cho những con người ở dưới nhân gian có dịp được thấy kiệt tác của thần tiên.
Tôi dừng chân ngắm nhìn, ánh hoàng hôn lúc này thật giống với buổi tuyển tú năm xưa biết bao.
Cùng là một bầu trời như thế, cùng là ánh ráng chiều như thế, cùng là những con người như thế nhưng lòng thì đã chẳng còn giống như xưa nữa rồi.
Lúc này đây, ánh ráng chiều in vào mắt tôi chỉ giống như một sấp vải đoạn đã bị vò cho nhàu nhĩ, chẳng thể làm trái tim tôi xao động.
Giữa ánh hoàng hôn, một bóng dáng cao lớn chậm rãi đi về phía tôi, từng làn gió lạnh thổi tới khiến góc áo của y tung bay lất phất, tựa như một con chim muốn vỗ cánh bay lên mà chẳng thể.
Tôi bước lên mấy bước, ân cần hỏi: “Ca ca, sao lại lâu như vậy?”
Y gật đầu, sau đó chỉ khẽ “ừm” một tiếng.
“Ca ca, cô ta đã nói gì với huynh vậy?”
Ca ca ngẩn ngơ lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Không có gì, chỉ là những chuyện trước kia thôi. Cô ta kỳ thực cũng rất đáng thương.”
Ca ca hơi dừng một chút, chậm rãi hỏi tôi: “Cô ta rất thích ăn hạnh nhân ngọt ư? Vừa rồi khi nói chuyện với ta, cô ta cứ ăn không ngừng.”
Tôi lắc đầu, nói: “Muội không rõ.”
Ca ca ghé đến bên tai tôi, khẽ hỏi: “Cô ta rất hận Hoàng hậu ư?” Tôi không nói gì, ca ca lại tiếp: “Lúc cuối cùng cô ta nhờ ta chuyển lời tới muội rằng: “Hoàng hậu, giết chết Hoàng hậu”.”
Sắc trời dần tối, những tòa cung điện nguy nga tựa như bị màn đêm từ từ nuốt chửng, ánh sáng tắt dần khiến người ta có cảm giác nặng nề đến ngạt thở. Giữa bầu không khí tĩnh lặng, chợt có một tiếng thét chói tai vang lên: “Ly Phi nương nương qua đời rồi.”
Ca ca bất giác ngẩn người, vội vàng ngoảnh đầu nhìn lại. Có lẽ tôi đã nhìn nhầm, nơi khóe mắt ca ca không ngờ lại ánh lên mấy giọt long lanh.
Tôi ngây ra trong chốc lát, nàng ta chết rồi, An Lăng Dung đã chết rồi. Tôi đột nhiên cười lớn, cười một cách điên cuồng, ngay đến bản thân tôi cũng không ngờ được từ trong cổ họng mình lại có thể phát ra những tiếng cười sảng khoái như thế.
Bên tai tôi dường như vẫn còn vang vọng những tiếng cười đùa vui vẻ của tôi với My Trang cùng giọng nói thẹn thùng của An Lăng Dung năm nào. Mười mấy năm đã trôi qua, bất kể là yêu hay hận, đến cuối cùng tất cả đều đã rời bỏ tôi mà đi.
Cô quạnh xiết bao.
Nhưng giữa chốn Tử Áo Thành vàng son hoa lệ này, xét cho cùng kỳ thực ai cũng như ai, chẳng có người nào mà không phải sống cả đời trong cô quạnh.
Một hồi lâu sau, hai hàng lệ chậm rãi chảy dài trên bờ má.
Lệ rơi người mất, chỉ vậy mà thôi.
Q.7 – Chương 25: Hoa Tàn Người Vắng Ai Mà Biết Ai[27'>
[27'> Trích Táng hoa từ, Tào Tuyết Cần. Dịch thơ: nhóm Vũ Bội Hoàng. Nguyên văn Hán Việt: Hoa lạc nhân vong lưỡng bất tri – ND.
Màn đêm tựa nỗi u buồn không ngớt dâng lên nơi đáy lòng tôi lúc này, hết sức lạnh lẽo và hiu quạnh.
Chợt Lý Trường vội vã chạy từ xa tới, cười trừ, nói: “Rốt cuộc nô tài cũng tìm được nương nương và công tử rồi, Hoàng thượng nói là muốn dùng bữa tối với hai vị đấy!”
Tôi khẽ gật đầu. “Phiền công công đi báo lại một tiếng rằng bản cung thay xiêm y xong sẽ lập tức cùng huynh trưởng qua bên đó ngay.”
Lý Trường ngẩng đầu nhìn tôi, dè dặt nói: “Ly Phi đột nhiên qua đời, vậy…”
Tôi đưa mắt nhìn những áng mây phiêu đãng giữa bầu trời đêm mông lung, mờ mịt, trầm giọng nói: “Công công cũng đã nói là đột nhiên rồi cơ mà. Chuyện lần này là tự bản thân cô ta nghĩ quẩn đấy thôi, hoàn toàn không liên quan tới người khác.”
“Nương nương nói rất phả