
sưng vù lên, miệng không ngừng rỉ máu tươi, đến cuối cùng nàng ta còn đau đớn nhổ ra hai cái răng.
Huyền Lăng đưa tay ra hiệu ngừng lại, nhìn nàng ta bằng ánh mắt chán ghét, giọng nói vang lên đầy vẻ dữ dằn: “Con của Thục phi cùng với My Trang, Mộng Sinh, Như Kim đều là do nàng hại chết đúng không?”
Ánh mắt của nàng ta bình lặng tựa mặt nước hồ thu, không hề xao động. Nàng ta chỉnh lại trang phục, khấu đầu hành lễ. “Kể từ lúc làm những việc năm xưa, thần thiếp sớm đã nghĩ tới ngày này rồi.”
Huyền Lăng chăm chú nhìn An Ly Dung, trong mắt chất chứa những tia xót thương, đau đớn và căm ghét. “Ly Dung, nàng đã bầu bạn bên trẫm mười mấy năm, chưa từng làm trái ý trẫm bao giờ, ai mà ngờ nàng lại là một người tàn độc như thế!”
“Thần thiếp thật sự không thích cái phong hiệu “Ly Phi” này, huống chi Hoàng thượng đâu từng thật lòng yêu thần thiếp, người chẳng qua chỉ thích thần thiếp thôi, so với thích một con mèo, một con chó thì có gì khác biệt? Thần thiếp là gì đây? Ly Phi ư? Chẳng qua chỉ là một con chim mà Hoàng thượng nuôi trong lồng thôi.” Nàng ta khẽ cười một tiếng, tựa như có một bông hoa yếu ớt nở trên môi. “Còn về tàn độc ư?” Nàng ta đưa mắt nhìn khắp mọi người một lượt, lướt qua chỗ Thái hậu, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Huyền Lăng. “Những người ngồi đây lẽ nào có ai chưa từng tàn độc bao giờ?”
Huyền Lăng lại hỏi thêm: “Có ai sai khiến nàng không?
Nàng có gì muốn biện bạch không?”
Nàng ta bái lạy lần nữa, cất giọng hờ hững và mỏi mệt: “Tất cả đều là lỗi của thần thiếp.”
Huyền Lăng ngoảnh mặt đi, khẽ nói ra hai chữ: “Xử tử.”
“Hoàng thượng, cứ để cô ta sống đi.” Thái hậu chậm rãi đứng dậy, mặt không hề đổi sắc, quay sang nhìn An Ly Dung. “Ai ai cũng có lúc tàn độc, nhưng đó là bởi vì người ta thân bất do kỷ. Vả chăng, sự tàn độc của ngươi đã vượt hơn người khác gấp cả trăm lần rồi. Ai gia sẽ không cho ngươi chết, còn để ngươi giữ lại phong hiệu Ly Phi, từ nay Cảnh Xuân điện sẽ chính là lãnh cung của ngươi. Chờ thân thể của ngươi bình phục rồi, ai gia sẽ ngày ngày sai ngươi đến vả vào miệng ngươi, bắt ngươi phải ngày ngày quỳ trước tượng Phật mà sám hối lỗi lầm. Có tấm gương là ngươi rồi, để xem sau này trong cung còn ai dám càn rỡ nữa!”
An Ly Dung cười nhạt một tiếng, không thèm nói năng gì. Thái hậu gọi Lý Trường lại, ra lệnh: “Đưa ả đi giam vào Cảnh Xuân điện, không cho bất cứ ai hầu hạ nữa. Tất cả các cung nhân từng hầu hạ ả kẻ nào thân cận thì đem đi xử tử, những kẻ còn lại bán ra ngoài làm nô lệ, cả đời không được trở lại kinh thành. Ai gia phải nhìn ả tự sinh tự diệt trong cung, kẻo lại làm bẩn tay người nào giết ả.” Dứt lời liền quát bảo: “Lôi ả xuống!”
Giữa sắc trời thu ảm đạm, An Ly Dung như một phiến lá vàng héo úa bị lôi đi, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Trong ánh mắt cuối cùng mà nàng ta nhìn về phía Huyền Lăng không hề có một tia quyến luyến nào cả.
Sau khi sự việc kết thúc, tôi tới trước tượng Quan Âm thắp một nét hương cho đứa bé đầu tiên còn chưa ra đời của tôi.
Tôi có chút mỏi mệt, liền tựa vào chiếc sạp sau lưng mà nhìn Hoa Nghi cắm một bó bách hợp đuôi cáo vào bình, thấy nhụy hoa cong cong tha thướt, mà màu hồng đó thực giống với màu sắc của Noãn Tình hương, gần như là y hệt. Tôi lại cúi đầu chăm chú nhìn những ngón tay thon dài, trắng nõn của mình được bao bọc trong hộ giáp làm bằng vàng ròng chạm rỗng, nhớ lại lúc xưa từng có một ngày, chút phèn chua còn sót lại bên trên đó đã giúp tôi giấu trời qua biển, biến giả thành thật. Lại có một ngày khác, tôi đã dùng đôi tay này khều từng chút Noãn Tình hương ra trộn lẫn vào trong nhụy hoa của hoa bách hợp đuôi cáo, khép cánh hoa lại để nó trở thành nụ hoa như cũ, sau đó thì dạy Diên Vũ Nhi rằng chờ đến nửa đêm tưới thêm chút nước lên có thể khiến bó hoa tươi được lâu hơn. Tôi biết rõ thái y sẽ kiểm tra bó hoa, nhưng ắt không bao giờ mở nụ hoa ra để kiểm tra phần nhụy của nó.
Tôi nghĩ tới đôi tay của Hứa thái y đêm đó, bên trên toàn là máu tươi ấm nóng chảy ra từ trong người An Ly Dung. Khi ấy tôi đã cúi đầu nhìn kĩ đôi bàn tay của mình, không ngửi thấy trên đó có chút mùi máu tanh nào, cũng không nhìn thấy bất cứ vết máu nào. Thế nhưng tôi biết rõ rằng đôi tay này của mình đã thấm đẫm máu tươi, vĩnh viễn không bao giờ có thể rửa sạch được.
Chỉ sau một đêm, Cảnh Xuân điện đã trở nên trống rỗng, chẳng khác gì lãnh cung. Sự thất thế của An Ly Dung khiến các phi tần trong hậu cung đều hết sức vui mừng, nhưng đồng thời họ cũng cảm nhận được rõ ràng rằng, hóa ra đắc sủng và thất sủng chỉ cách nhau một lằn ranh.
Việc trông coi Cảnh Xuân điện và An Ly Dung được giao cho Lý Trường, năm xưa chính vì An Ly Dung mà y và Cận Tịch đã phải chịu nhục, y hẳn sẽ chăm sóc cho nàng ta “thật tốt”. Tôi chỉ dặn dò một câu: “Đừng để cô ta chết.”
Lý Trường khom người cười, nói: “Nô tài tuân lệnh.” Sau đó lại hạ giọng nói: “Hoàng thượng đã hạ lệnh trảm lập quyết An Bỉ Hòe rồi, chắc chỉ trong một, hai ngày tới đây thôi.”
Tôi cúi đầu cười, nói: “Hãy chọn lúc nào thích hợp mà báo với cô ta tin này, dù sao cũng là cha con với