pacman, rainbows, and roller s
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324795

Bình chọn: 8.5.00/10/479 lượt.

i.” Lý Trường lén đưa mắt liếc qua phía ca ca, tôi biết ý của y, bèn nói: “Gia huynh suốt cả buổi chiều đều ở trong cung của bản cung, chưa từng tới nơi nào khác, ắt không có tin đồn bậy bạ nào truyền ra ngoài đâu, công công cứ yên tâm.”

Lý Trường khẽ mỉm cười. “Dạ phải, xét cho cùng đều là tại đám người hầu hạ Ly Phi không cẩn thận đó thôi.”

“Ừm.” Tôi đưa mắt liếc y. “Công công hẳn đã biết rõ nên bẩm báo thế nào với Thái hậu rồi.” Lý Trường khom người rời đi, tôi quay sang nói với ca ca: “Ca ca hãy quay về rửa mặt đi đã.”

Ca ca thoáng lộ vẻ uể oải, hờ hững nói: “Ta thấy hơi mệt rồi!”

Tôi khẽ kéo tay áo ca ca, nhẹ nhàng cất tiếng: “Nếu không đi thì tức là còn mang lòng oán hận. Tâm tư của y rất khó đoán, ca ca nhất định phải cẩn thận mới được.”

Níu tay áo nhau trò chuyện thế này vốn là cử chỉ thân mật giữa hai huynh muội chúng tôi hồi còn ở nhà, y không kìm được khẽ nở một nụ cười mỉm, thở dài than: “Hoàng thượng từng hoài nghi ta như thế, bây giờ gặp mặt thực là có chút khó xử.”

Tôi khẽ cười, nói: “Ca ca, làm người không chỉ cần xem kịch, còn phải biết diễn kịch nữa mới được. Huynh thử nghĩ mà xem, ngay đến Hoàng thượng còn có thể tỏ ra thản nhiên như thế, tại sao huynh lại không thể? Làm bạn với vua như chơi với hổ, ơn vua vô thường, chẳng có ai đắc thế vĩnh viễn, cũng chẳng có ai thất thế vĩnh viễn, điều quan trọng là huynh có còn giá trị lợi dụng hay không. Hiểu được điều này rồi thì huynh sẽ chẳng còn muốn để tâm xem ơn vua là thật tình hay là giả bộ nữa.”

Ca ca chăm chú nhìn tôi một lát, cất giọng xót xa: “Hoàn Nhi, hình như muội đang nói tới chính bản thân mình.”

“Tất cả mọi người trong thiên hạ đều chỉ là thần tử của y, nói tới ai mà không giống nhau đây? Ca ca bất tất phải nghĩ nhiều làm gì.” Tôi giúp y chỉnh lại cây trâm bạch ngọc cài trên búi tóc, dịu giọng nói: “Chúng ta đi thôi!”

Tôi cố tình ăn mặc thật đơn giản, không đeo bất cứ món đồ trang sức hoa lệ nào, sau đó một tay dắt Lung Nguyệt, một tay bế Linh Tê, cùng ca ca bế theo Dư Hàm đi tới chỗ Huyền Lăng. Chúng tôi vừa định hành lễ thì Lung Nguyệt đã giãy ra khỏi tay tôi, chạy tới nhào vào lòng Huyền Lăng cất giọng ngọt ngào: “Phụ hoàng.”

Huyền Lăng bế con bé lên, cười, nói: “Hôm nay con ngoan lắm, lại biết tự đi theo mẫu phi cơ đấy, đã ra dáng một tỷ tỷ lắm rồi.”

Lung Nguyệt chớp chớp cặp mắt tròn xoe. “Đó là vì phụ hoàng thương Lung Nguyệt, Lung Nguyệt tất nhiên phải ngoan rồi.” Hơi dừng một chút, con bé lại ngó quanh bốn phía. “Sao mẫu phi còn chưa tới thế?” Lung Nguyệt lúc này đã có mấy phần khí thế của một công chúa, ngoảnh mặt qua nói với Tiểu Hạ Tử: “Đức phi nương nương hãy còn chưa tới, Tiểu Hạ Tử, ngươi mau đi mời đi!”

Tiểu Hạ Tử không biết phải trả lời ra sao, đành nói: “Thục phi nương nương đã tới rồi.”

Lung Nguyệt trề môi làm bộ giận dữ, Huyền Lăng vội cười, nói: “Hôm nay cữu cữu của con tới đây, chỗ ngồi thì lại không đủ, Đức phi liền nói là nhường cho cữu cữu của con.”

Tôi đành khom người dỗ dành: “Đức mẫu phi biết là con thích ăn bánh bao thịt cua nhất, đang sai người đi làm. Bánh bao thịt cua khó làm lắm, cần phải trông coi cẩn thận mới được. Nếu bây giờ Đức mẫu phi của con tới đây, nhỡ đám nô tài làm hỏng mất bánh bao thì biết phải làm thế nào?”

Lung Nguyệt hơi chu miệng lên, nhưng rồi lại nghĩ tới bánh bao thịt cua mà chỉ mùa thu mới được ăn, thế là đành im lặng không nói gì. Sau phen náo loạn của Lung Nguyệt, nghi lễ quân thần tất nhiên đã bị gạt bỏ, bầu không khí theo đó ấm áp hơn mấy phần. Huyền Lăng nhìn ca ca, nói: “Chất Thành bây giờ đã khỏe lại rồi, nhưng dịp này trời nổi gió thu, thường ngày vẫn cần chú ý giữ gìn mới được.”

“Chất Thành” là tên tự của ca ca, thường ngày chỉ có những người gần gũi mới xưng hô như vậy. Nghe giọng Huyền Lăng hiển nhiên là thân mật vô cùng, cũng không để ý tới lễ nghĩa quân thần. Ca ca nghe vậy liền khom người nói: “Đa tạ Hoàng thượng quan tâm.”

Tôi cười, nói: “Tứ lang suốt ngày chỉ biết nói người khác thôi, bản thân thì chẳng chú ý tới thân thể gì cả.” Dứt lời liền ngoảnh đầu gọi Hoa Nghi lại, chỉ tay vào một bát canh trên bàn, nói tiếp: “Biết là Hoàng thượng tối nay nhất định sẽ kêu Ngự thiện phòng làm canh gạch cua, mà cua vốn tính mát, do đó thần thiếp đã bảo Hoa Nghi hâm nóng rượu vàng với cánh hoa cúc, đợi lát nữa uống vừa hay có thể làm ấm dạ dày.”

Lung Nguyệt lập tức nói: “Cũng chuẩn bị cho mẫu phi một phần nữa.”

Dư Hàm và Linh Tê đã dần hiểu chuyện, đang lúc bi bô tập nói, Dư Hàm nghe Lung Nguyệt nói xong liền học theo tỷ tỷ: “Cũng chuẩn bị cho phụ hoàng một phần nữa.”

Huyền Lăng vô cùng mừng rỡ, không kìm được nở một nụ cười hiền từ rất mực, bế Dư Hàm lại thơm lấy thơm để, ca ca thì chỉ mỉm cười ngồi nhìn. Huyền Lăng ngẩng đầu thấy y như vậy thì cười, nói: “Bây giờ ngươi cứ cô độc một mình thế này cũng không hay, trong nhà chẳng có ai chủ trì công việc, phụng dưỡng cha mẹ thật là không tiện chút nào. Thân thể dù sao cũng khỏe lại rồi, ngươi nên nghĩ tới việc lập gia thất mới đi thôi.”

Nụ cười của ca ca trở nên cứng đờ, tôi biết là y không kìm được nhớ tới tẩ