XtGem Forum catalog
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325270

Bình chọn: 8.5.00/10/527 lượt.

Thục phi không làm như vậy đâu.”

Huyền Lăng không để ý đến nàng ta nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi. “Trẫm chỉ cần nàng trả lời một câu này thôi, có hay không?”

Gian phòng tức thì trở nên vô cùng tĩnh lặng, chỉ còn những tiếng ve sầu kêu không ngớt từ rặng dương liễu đằng xa vọng lại. Bên ngoài, vầng trăng đang chiếu rọi trời đông, còn trong phòng, ngọn nến đỏ cắm trên chiếc giá nến làm bằng đồng hình con hạc vẫn cháy bừng rực rỡ, những giọt sáp nến không ngớt tuôn rơi, chẳng khác gì lệ máu.

“Thần thiếp trả lời rồi thì Hoàng thượng sẽ tin ư? Hay là Hoàng thượng sớm đã cho rằng việc này là do thần thiếp làm? Như thế thần thiếp có trả lời hay không kỳ thực cũng đâu có khác gì nhau.”

Huyền Lăng đưa tay tới, dùng hai ngón tay nâng cằm tôi lên, ánh mắt như muốn nhìn thấu vào nơi sâu nhất trong mắt tôi. Ngón tay y lúc này lạnh toát, chạm vào làn da dưới cằm tôi khiến tôi không kìm được rùng mình. “Thục phi, trẫm chỉ cần một câu trả lời của nàng thôi.”

Tình cảnh lạnh lùng nhìn nhau thế này có lẽ cả tôi và y đều chưa từng ngờ tới. Tôi vô ý đưa mắt liếc thấy Trinh Phi lúc này đang đứng dựa vào tường, thần sắc ngợp nỗi xót thương, là thương cho tôi, cũng là thương cho chính bản thân mình.

“Thần thiếp cho rằng Hoàng thượng và thần thiếp đã rất hiểu nhau, Hoàng thượng ắt sẽ không hỏi thần thiếp một câu như thế, hóa ra thần thiếp nhìn người nhìn việc vẫn còn quá lạc quan.” Nói rồi tôi không kìm được mà trào lệ nóng, trong cổ họng, cảm giác chua chát không ngớt trào dâng.

Bóng cây xuyên qua bức rèm mỏng như cánh ve mà chiếu vào phòng, cành lá ngang dọc đan xen, tựa như đời người đầy nỗi mịt mùng cùng những sự biến hóa khó mà lường trước. Cặp mắt y vốn lạnh lẽo như một đầm nước sâu không thấy đáy, bất chợt có một tia nóng bỏng không ngừng lan tỏa ra khắp xung quanh.

Vinh Tần nôn nóng nói: “Hoàng thượng quyết không thể mềm lòng thêm nữa. Chuyện của Quỳnh Quý nhân lần trước đã bỏ qua cho cô ta một cách không rõ ràng rồi, nếu như còn không hạ quyết tâm, chỉ e sau này những việc rắc rối trong cung sẽ không bao giờ dứt.”

Tôi ngoảnh đầu qua nhìn Khương Tiểu viện. “Bức tranh này bản cung đã sai Cận Tịch đích thân đưa tặng từ nửa tháng trước đúng không?”

Khương thị đã khóc đến đỏ hoe hai mắt, nghe vậy liền trừng mắt nhìn tôi mà nghẹn ngào nói: “Đúng vậy, nếu không phải nửa tháng nay ta ngày ngày tiếp xúc với bức tranh này, con của ta đã không có kết cục như vậy.”

“Bức tranh này là do Đô đốc Đê Châu tặng cho bản cung, trước khi tặng lại cho Tiểu viện, bản cung đã treo nó trong cung của mình mấy tháng rồi, do đó ắt không thể có vấn đề gì được.”

Vinh Tần không ngừng cười lạnh. “Có vấn đề gì hay không không phải chỉ nghe cô nói là xong. Khương Tiểu viện đã sẩy thai rồi, cô còn gì để mà biện bạch nữa?”

Một làn gió thổi qua bụi trúc làm vang lên những tiếng xào xạc nhè nhẹ, nghe hệt như tiếng mưa rơi. Tôi ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trên trời lấp lánh vô số vì sao, dòng Ngân Hà trải dài muôn vạn dặm. Tôi chợt nở nụ cười, quay sang nhìn Huyền Lăng chăm chú. “Thần thiếp đã có thai được hai tháng rồi, nếu trong bức họa này mà có xạ hương, người bị hại đầu tiên sẽ là thần thiếp.”

Tôi đưa mắt nhìn Vinh Tần lúc này còn chưa kịp giấu đi thần sắc kinh hãi. “Tất nhiên Vinh Tần cũng có thể hoài nghi bức họa này vốn không có xạ hương, bản cung vì muốn hại Tiểu viện nên mới cố ý cho vào. Nhưng bản cung làm sao biết được Tiểu viện sẽ ngày ngày tiếp xúc với bức họa này hay là bỏ nó vào kho rồi không thèm để ý đến. Bản cung không có tài tiên tri, mà sau khi Tiểu viện có thai thì chưa từng đặt chân tới đây nửa bước, do đó nếu dùng chiêu này thì thực là mạo hiểm quá chừng.”

Tôi còn chưa dứt lời thì trong mắt Huyền Lăng đã bừng lên những tia sáng vô cùng rực rỡ, giọng nói vang lên ngợp nỗi mừng vui: “Thật sao? Nàng thật sự đã có thai rồi sao?” Nói xong y liền đưa tay tới định đỡ tôi ngồi xuống.

Tôi làm bộ vô ý tránh qua bên cạnh một chút, thoáng ném qua phía y một ánh mắt hờ hững, lạnh lùng, ngay sau đó lại lẳng lặng cụp mắt xuống. “Thần thiếp không có Vệ thái y ở bên chăm sóc cho nên không dám nói chuyện này ra ngoài.”

Y mừng rỡ nói: “Hoàn Hoàn, nàng ngồi xuống đi đã, cẩn thận kẻo làm động đến thai khí.”

Tôi vẫn lặng im đứng đó. “Thần thiếp đã bị đổ oan hai lần rồi, quả thực không muốn có thêm lần nữa. Hoàng thượng liệu có nên cho thần thiếp một câu trả lời không đây?”

Vinh Tần vẫn chưa chịu bỏ cuộc, vội vàng nói: “Dù không phải do Thục phi tự tay làm thì cũng có thể là kẻ khác, bức họa đó không phải là được Cận Tịch đưa tới sao? Có lẽ Thục phi đã sai khiến Cận Tịch cũng chưa biết chừng.”

“Cận Tịch?” Tôi nở một nụ cười hờ hững như mây như khói, bước tới gần, nhìn chằm chằm vào nàng ta. “Nếu không phải là Cận Tịch, liệu có khi nào là Lý Trường vốn vẫn giao hảo với thị không? Mà nếu không phải là Lý Trường, liệu có khi nào là Hoàng thượng – chủ nhân của y không? Nếu cứ như ngươi nói thế này thì chuyện bao giờ mới kết thúc? Ngươi chỉ là một cung tần nho nhỏ mà không biết thân biết phận, cố tình gây chuyện thị phi, nhưng bản cu