Disneyland 1972 Love the old s
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325310

Bình chọn: 8.5.00/10/531 lượt.

nhân cũng đã rõ là làm việc bên cạnh bản cung không hề đơn giản, chỉ cần sơ sảy một chút thôi là có khả năng bị người ta ám hại.”

Y mỉm cười, nói: “Muốn có phú quý thì phải vào nơi nguy hiểm, từ xưa vốn đã vậy rồi.”

Tôi cũng khẽ nở nụ cười. “Bản cung rất tán thưởng cái tính tình thẳng thắn này của đại nhân.” Suy nghĩ một chút tôi lại dặn dò thêm: “Khi nào rảnh rỗi hãy giúp bản cung qua thăm khám cho Anh Tần một chút.”

Khi trời chạng vạng tối, Trinh Phi tới thăm tôi, tôi đang rảnh rỗi không có việc gì làm thế là liền cùng nàng ta đánh cờ vây. Những làn gió mát mẻ mang theo mùi hoa sen thoang thoảng không ngừng thổi vào từ ngoài cửa sổ, phía đằng xa vẫn văng vẳng tiếng ve sầu. Tôi cầm một quân cờ trắng mà trầm ngâm do dự, đưa tay day trán, nói: “Cũng không phải mới lần đầu có thai, nhưng chẳng rõ tại sao, lần này ta cứ luôn cảm thấy phiền muộn khó tả, đầu óc thì hiếm khi nào tập trung được.”

Trinh Phi hôm nay vận một bộ đồ trắng muốt, trang nhã vô cùng. “Sau khi có thai, tỷ tỷ đã liên tiếp phải chịu mấy phen ấm ức, có lẽ vì thế mà nguyên khí đã bị tổn hại phần nào.” Rồi nàng ta hơi cau mày lại. “Tỷ tỷ biết gì chưa, tiểu cung nữ phụ trách việc đốt hương liệu bên cạnh Khương thị chết rồi đấy.”

Tôi đặt quân cờ trong tay xuống bàn, khẽ hỏi: “Thị chết như thế nào vậy?”

“Hoàng thượng hạ chỉ dùng hình tra khảo, tiểu cung nữ đó liền khai rằng Khương thị thường ngày đối xử với mình rất tệ, động một chút là lại cùng Hà Hương đánh mắng, thế là thị mới nảy ra ý dùng xạ hương để hại Khương thị.”

“Đúng là nói bừa.” Tôi trầm giọng nói: “Thị chỉ là một cung nữ nho nhỏ, kiếm đâu ra một thứ quý giá như xạ hương được, hơn nữa là ai cho thị lá gan hãm hại sủng phi của Hoàng thượng như thế? Chẳng lẽ thị thật sự chán sống rồi sao?”

“Hoàng thượng cũng không tin, khi tái thẩm còn cho tra tấn bằng những biện pháp mạnh nhất, kết quả là tiểu cung nữ đó không chịu nổi, liền cắn lưỡi tự vẫn. Sau khi điều tra tiếp nữa, có kẻ phát hiện ra ở chỗ Tài nữ Lưu thị vốn vào cung cùng thời điểm với Khương thị có loại xạ hương giống hệt như xạ hương trong bức họa kia, mà Lưu thị bấy lâu nay lại có nhiều lời oán thán về việc Khương thị đắc sủng nhất, gia đình cũng thuộc vào hàng giàu có, thế là phủ Nội vụ liền kết luận cô ta là kẻ chủ mưu.”

Trinh Phi vốn mềm lòng, trên mặt lộ rõ vẻ xót thương. Tôi cúi đầu, khẽ búng móng tay mấy cái. “Muội muội cũng không tin việc này là do Lưu thị làm đúng không?”

“Biến giả thành thật, thay đen đổi trắng, đây vốn là sở trường của các phi tần trong chốn cung đình mà.”

“Đáng thương thay cho Lưu thị, một khi phải vào Hình phòng trong Thận hình ty, dù sau này có ra được thì thân thể cũng khó mà còn nguyên vẹn.”

Trong mắt lộ rõ những tia không đành lòng, nàng ta ghé lại gần tôi. “Nửa ngày qua muội cứ thầm suy đoán, người đó là do Hoàng hậu tiến cử vào cung, liệu có khi nào cô ta… Cô ta lại có thể độc ác đến vậy sao?”

Tôi cười tươi khen ngợi: “Muội muội đúng là rất thông minh.”

Hoa Nghi và Phẩm Nhi lúc này mỗi người cầm một cây quạt dài chừng một thước đứng bên quạt cho chúng tôi, Hoa Nghi nghe vậy liền trề môi làu bàu: “Kỳ Tần đi theo Hoàng hậu cả nửa đời người, thế mà đến lúc chết vẫn chẳng sinh nở gì được. Nương nương còn nhớ chuỗi hồng xạ mà Hoàng hậu thưởng cho cô ta không, chính vì nó nên cô ta mới không thể có thai đấy.”

Trinh Phi biến hẳn sắc mặt, đầu ngón tay buông ra, một quân cờ đen cứ thế rơi xuống. Tôi cười, nói: “Muội muội đánh nhầm chỗ rồi kia.”

Nàng ta thở dài buồn bã. “Những năm nay muội luôn đứng một bên quan sát, nhiều lúc cứ ngỡ là mình đã đoán nhầm.”

“Muội muội vốn tâm tư tinh tế, đầu óc lại tỉnh táo, sáng suốt, ắt là không đoán nhầm đâu. Do đó muội muội phải trông chừng nhị Hoàng tử cẩn thận đấy, ngoài ra ta cũng mong muội muội hãy giúp đỡ, chiếu cố cho Anh Tần.”

Nàng ta thở dài than: “Muội chỉ biết dốc hết sức mình thôi.” Nàng ta đưa tay chống cằm, chợt chuyển chủ đề: “Tỷ tỷ vẫn không chịu để ý tới Hoàng thượng ư? Chiều nay khi ngồi ở chỗ muội, Hoàng thượng có vẻ buồn rầu lắm đấy. Kỳ thực mấy việc này cũng không thể trách Hoàng thượng được.”

“Đúng là không thể trách Hoàng thượng, nhưng ta là người trong cuộc, phải tự mình trải qua tất cả, thành ra muốn không trách cũng khó.” Tôi mỉm cười, nói: “Muội muội chớ nên nghĩ nhiều làm gì, ta tự có chừng mực.”

Đưa mắt tiễn Trinh Phi rời đi, tôi cầm một cây quạt tròn lên nhẹ nhàng phe phẩy, nói: “Cận Tịch, cùng ta đi thỉnh an Hoàng hậu nào.”

Cận Tịch ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao, cười, nói: “Nương nương chớ nên đi thì hơn, lúc này chỉ e Hoàng hậu đã ngủ rồi.”

“Ngươi cho rằng lúc này nàng ta ngủ được sao?” Tôi chăm chú nhìn những tòa cung điện nguy nga dưới màn đêm mông lung, mờ mịt, khẽ cất tiếng thở dài.

Khi chúng tôi đến Phượng Nghi cung thì trong Chiêu Dương điện vẫn còn ánh đèn lấp ló chiếu ra ngoài qua song cửa sổ, hệt như một chút tâm tư loáng thoáng lộ ra khiến người ta không kìm được sinh lòng muốn tra xét, tìm tòi.

Người bước ra nghênh đón tôi là Hội Xuân, nhìn thấy tôi, thị bất giác nhướng mày lộ rõ vẻ kinh ngạc. “Là T