pacman, rainbows, and roller s
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325324

Bình chọn: 9.5.00/10/532 lượt.

hẳng thích thứ nào cả, đang định đem trả lại hết đây.”

Lý Trường nhăn mặt, nói: “Vậy thì lại càng không ổn. Nếu ngay đến chút việc nhỏ này mà nô tài cũng không làm cho ra hồn được, Hoàng thượng nhất định sẽ giết nô tài mất.”

Tôi không kìm được bật cười khúc khích, nói: “Hoàng thượng xem trọng bản cung như thế không có gì là sai, nhưng Anh Tần cũng đang có thai, chỉ e nàng ta sẽ khó chịu đấy.”

Ngay ngày hôm sau, ý chỉ tấn phong cho Anh Tần đã được truyền khắp lục cung. Vì có thai nên theo lệ, Giang Thấm Thủy được thăng lên một cấp, trở thành uyển nghi tòng tứ phẩm đứng đầu trong ngũ nghi, ngoài ra còn được dọn khỏi Ngọc Bình cung đến ở riêng tại Phương Tâm viện để dưỡng thai.

Hôm ấy ngủ trưa dậy, tôi đi tắm với nước hoa hồng, hương thơm lưu lại trên người mãi không tan, sau đó lại tranh thủ lúc rảnh rỗi mà tới Phương Tâm viện thăm Giang Uyển nghi một chút. Phương Tâm viện và Không Thúy điện của Trinh Phi chỉ cách nhau chừng trăm bước chân, cách chỗ của Hân Phi cũng gần, là một nơi cực kỳ trang nhã, thanh tịnh.

Khi tôi tới Phương Tâm viện thì vẫn là buổi chiều, cái nóng nực của mùa hè đã bị giàn tử đằng phương chỉ bát ngát bên trong ngăn hết lại, nơi này như biến thành một vùng trời đất riêng mang tới cho người ta cảm giác cực kỳ thư thái, đến mấy tia nắng hiếm hoi xuyên qua kẽ lá chiếu xuống cũng chứa chan vẻ dịu dàng vô hạn. Tôi cười, nói: “Chẳng trách lại được gọi là Phương Tâm viện, hóa ra những chỗ tốt đều ở cả trên giàn tử đằng phương chỉ này.”

Người ra ngoài nghênh đón tôi là Bích Hy, thị nữ hầu cận của Thấm Thủy. Thị vốn từng hầu hạ các vị thái phi nên được việc vô cùng, nghe tôi nói thế bèn tươi cười tiếp lời ngay: “Dạ phải đấy. Trước khi dọn tới đây nô tỳ từng hỏi thái y rồi, thái y nói giống tử đằng này có công hiệu ngưng thần tĩnh khí, rất có ích cho việc dưỡng thai, xét ra lần này thực sự phải cảm tạ Hoàng thượng và nương nương rất nhiều.”

Tôi bám tay thị đi vào, ôn tồn hỏi: “Tiểu chủ nhà ngươi đâu?”

Thị thoáng lộ vẻ âu lo. “Sau khi có thai, tiểu chủ nhà nô tỳ vẫn luôn buồn bã không vui, bây giờ đang chơi đùa với con vẹt ở trong kia. Nương nương hãy khuyên tiểu chủ một chút đi, cứ tiếp tục thế này, chỉ e thai nhi sẽ bị ảnh hưởng mất.”

Tôi cất giọng nghi hoặc: “Có phải là vì nhớ nhà không?”

“Nô tỳ không rõ, nhưng hình như không giống lắm.” Bích Hy rầu rĩ nói.

“Được rồi!” Tôi ôn tồn an ủi. “Trong cung vốn có nhiều chuyện thị phi, tiểu chủ nhà ngươi khó tránh khỏi có chỗ nào đó không vừa ý, đợi lát nữa bản cung sẽ khuyên nhủ nàng ta.”

Thế rồi Bích Hy bèn lẳng lặng dẫn tôi đi vào. Trong sân lúc này vô cùng tĩnh lặng, một con hạc đầu đỏ đang đứng co chân ngủ say dưới bụi chuối xanh um. Dưới hành lang có đặt những chậu hoa đúng mùa, đa phần đều trắng ngần, tao nhã và tỏa hương thơm nức. Trong chiếc vại sứ hoa xanh có mấy bông sen hồng vừa nở, phía dưới là mấy chú cá vàng mắt đỏ, đuôi to bơi lội tung tăng, trông vô cùng vui mắt. Giang Uyển nghi hôm nay vận một bộ đồ gấm thêu hoa, mái tóc búi cao trên đầu, đang ngồi tựa vào hàng lan can mà ngẩng đầu ủ dột chơi đùa với con vẹt lông vàng mỏ đỏ hoạt bát trên chiếc giá mạ vàng.

“Uyển nghi.” Tôi khẽ cất tiếng gọi.

Nàng ta không ngờ tôi lại tới đây, hoang mang ngoảnh đầu nhìn qua, bên má vẫn còn vương dấu lệ chưa kịp lau. Tôi bất giác thầm sinh lòng nghi hoặc nhưng vẫn mỉm cười, đi tới ngồi xuống bên cạnh nàng ta. “Nỗi riêng muốn ngỏ sự tình, thấy con anh vũ bên mình lại thôi[41'>. Muội muội sau này đừng như vậy nữa. May mà là bản cung, chứ nếu để người khác nhìn thấy thì ắt sẽ sinh ra rất nhiều chuyện thị phi đấy.”

[41'> Trích Cung trung từ, Chu Khánh Dư. Dịch thơ: Nguyễn Hữu Bông. Nguyên văn Hán Việt: Hàm tình dục thuyết cung trung sự, anh vũ tiền đầu bất cảm ngôn – ND.

Nàng ta vội đưa tay lau khô nước mắt, gượng cười, nói: “Đa tạ nương nương quan tâm, tần thiếp đúng là bất cẩn quá!”

Tôi vừa đưa mắt quan sát nơi ở mới của nàng ta vừa khẽ hỏi: “Muội ở nơi này thấy quen chứ? Các cung nhân hầu hạ có chu đáo không? Phía phủ Nội vụ thì thế nào?”

Nàng ta cúi đầu, dè dặt đáp: “Có nương nương chiếu cố, lại được Hoàng thượng quan tâm, mọi việc đều ổn cả.”

“Nếu mọi việc đều ổn, tại sao muội muội còn thương tâm như thế?”

“Đâu có!” Nàng ta cười trừ che đậy. “Tần thiếp chỉ nhớ người thân đấy thôi.”

“Vậy sao?” Tôi nhìn nàng ta chăm chú, làm bộ vô ý nói: “Sáng nay ta vừa đi thỉnh an Trang Hòa Đức thái phi, vốn định mời người nhà của muội muội vào cung bầu bạn, ai ngờ thái phi lại nói cho ta hay muội muội là trẻ mồ côi vào phủ từ nhỏ, trong nhà không còn ai thân thích, chẳng rõ người thân mà muội muội nhớ là ai vậy?”

Nàng ta cả kinh, sắc mặt tức thì tái nhợt chẳng còn chút huyết sắc. “Bởi vì người thân mất sớm, do đó… do đó tần thiếp mới càng thêm nhớ.”

Tôi đưa tay xoa nhẹ trán nàng ta, dịu dàng nói: “Chắc muội muội sợ quá nên thần chí có chút hồ đồ rồi, ăn nói thực là bừa bãi, lung tung quá!” Hơi dừng một chút, tôi nhìn nàng ta bằng ánh mắt thăm dò. “Việc này kỳ thực phải trách cái đám Vũ lâm lang kia, đến bảo vệ chu toàn cho muội muội thôi mà cũng khô