
ng làm được, khiến muội muội chẳng thể yên tâm.”
“Nương nương nói gì vậy?” Nàng ta đột ngột đứng dậy, sợ hãi mở to đôi mắt, cố sức rặn ra một nụ cười. “Nương nương nói cái gì mà Vũ lâm lang thế, tần thiếp nghe mà chẳng hiểu gì cả.”
Tôi ngó thấy xung quanh không có ai, bèn thu lại nụ cười, nói: “Mấy hôm trước ta có nghe Xuân Tần kể lại, rằng sau khi muội muội có thai thì Vũ lâm lang trong cung tỏ ra tận tâm vô cùng, thường xuyên đi tuần bên ngoài Ngọc Bình cung. Xuân Tần nói mình hẹp dạ, còn ngỡ là Hoàng thượng đặc biệt dặn dò, do đó vô cùng ngưỡng mộ. May mà nàng ta không đem lời này đi hỏi Hoàng thượng, bằng không chưa biết chừng Hoàng thượng lại sinh lòng nghi hoặc, bởi ngài nào có từng ban ra ý chỉ như thế. Do đó bản cung đành nhận lấy việc này về mình, nói với Xuân Tần là bản cung đã dặn dò bọn họ. Tất nhiên xét kĩ ra, bản cung kỳ thực đã gánh nỗi oan ức vào người, muội muội nói xem có đúng vậy không?”
Giang Uyển nghi tím tái mặt mày, một lát sau thì lại trở nên tái nhợt, thấp giọng nói: “Tần thiếp không rõ.”
“Muội tất nhiên là không rõ rồi.” Tôi vừa nói vừa đưa tay giúp nàng ta gạt mấy sợi tóc rối ra sau tai. “Nếu muội mà biết việc này thì hôm đó đã chẳng cần tới Thượng Lâm uyển đưa mắt ngó nghiêng khắp nơi để tìm người như thế, cứ ra ngoài cung của mình là sẽ nhìn thấy y ngay chứ có gì đâu.”
Giang Uyển nghi kinh hãi lùi về phía sau liền hai bước. “Làm sao nương nương biết được?”
Tôi đặt tay lên đầu gối, cất giọng ung dung: “Một người nếu đã phát hiện ra manh mối rồi nảy lòng nghi ngờ và quyết tâm đi điều tra thì sẽ chẳng quá khó khăn để tìm ra chân tướng, huống chi đôi mắt của con người ta thường dễ bán đứng tâm tư thật sự của mình. Muội còn nhớ hôm lục Vương gia đưa Tĩnh phi vào cung thỉnh an không, vị Vũ lâm lang nấp phía sau cây sồi xanh mà muội cứ ngẩn ngơ nhìn đó rốt cuộc là ai vậy?”
Giờ đang là cuối tháng Bảy, thời tiết nóng nực vô cùng, bầu trời trên Tử Áo Thành cũng vô cùng tịch mịch, đến lũ bồ câu trắng cũng uể oải chẳng muốn bay lượn. Lúc này đây, bên dưới bầu trời xanh biếc muôn dặm không một gợn mây, mồ hôi lạnh trên người Giang Uyển nghi cứ thế tuôn ra không ngừng.
“Phương Tâm viện mà Hoàng thượng chọn cho muội muội vốn mát mẻ, sảng khoái, muội muội không đến mức ra nhiều mồ hôi như vậy chứ? Còn về việc người đó là ai, không cần muội muội phải nói với bản cung thì bản cung cũng biết rồi, và bản cung còn biết là nên xử lý việc này như thế nào nữa.” Tôi phất tay áo rời đi. “Muội muội hãy trông chừng đôi mắt cùng cái miệng của mình cho tốt rồi yên tâm dưỡng thai, những việc khác đừng để ý đến làm gì.”
Vì Giang Uyển nghi vốn ưa yên tĩnh nên có rất ít cung nhân hầu hạ xung quanh, thậm chí ngay đến lũ ve sầu ở gần đó cũng đều đã bị cung nhân dùng gậy dính keo bắt đi hết sạch. Quang cảnh tĩnh lặng lúc này quả thực là kỳ lạ vô cùng, chẳng giống như đang ở trong Tử Áo Thành náo nhiệt chút nào.
“Nương nương, nương nương!” Nàng ta nhoài người tới nắm chặt lấy áo tôi, hai hàng lệ nóng bất giác chảy dài. “Tần thiếp cầu xin người, cầu xin người đừng giết Lục Ly, đừng! Đừng mà! Tần thiếp nhất định sẽ trông chừng đôi mắt và cái miệng của mình thật tốt, nương nương yên tâm! Nhưng xin nương nương đừng giết y, tần thiếp biết sai rồi mà!” Nàng ta đau khổ khóc rống lên, ánh mắt ngợp nỗi đau thương như một con hươu nhỏ sắp chết. “Tần thiếp biết là mình vô dụng, có lúc không kìm được muốn đi thăm y, nhưng tần thiếp thật sự không cố ý đâu, tần thiếp sợ lắm, sợ lắm… Bấy lâu nay tần thiếp đã phải một mình giữ kín bí mật này, vô cùng vất vả! Nương nương…” Nàng ta đột nhiên sợ hãi cúi đầu xuống, hai mắt nhìn chằm chằm vào bụng mình, không nói gì thêm nữa, chỉ rơi nước mắt không thôi.
Tôi vốn còn ôm lòng nghi hoặc, nhưng nhìn thấy nàng ta như vậy thì đột ngột hiểu rõ nguồn cơn. Tôi hoàn toàn không dám tin vào sự thực này, tức thì không chút do dự kéo nàng ta đứng dậy, đi vào nội đường.
Nội đường của Phương Tâm viện được bài trí hết sức trang nhã, trên chiếc bàn dài bên dưới cửa sổ có đặt đầy những thứ đồ châu ngọc quý báu do Huyền Lăng ban tặng, đột ngột nhìn thấy ắt sẽ làm người ta lóa mắt. Nhưng những món đồ đó đều nằm yên một chỗ, không có vẻ gì là từng được động đến cả.
Trong nội đường vương vất mùi trầm hương, bức rèm thêu hoa buông thấp, đồ vàng đồ bạc bày khắp xung quanh, nhưng trái tim của Giang Thấm Thủy lại chẳng ở nơi này.
Tôi vừa an tọa thì nàng ta đã quỳ sụp xuống trước mặt tôi mà bật khóc. Tôi không nén nổi nỗi kinh ngạc và sợ hãi trong lòng, nắm lấy cổ tay nàng ta, run giọng hỏi: “Đứa bé trong bụng muội…”
Giang Uyển nghi thút thít nói: “Tần thiếp thật sự không cố ý đâu. Lục Ly và tần thiếp từ nhỏ đã lớn lên bên nhau trong cửu vương phủ, y là tùy tùng theo hầu việc bắn tên, tần thiếp thì là vũ cơ trong phủ. Tuy trước đây bọn tần thiếp chưa nói gì với nhau nhưng trong lòng cả hai đều hiểu rõ, chỉ cần không rời khỏi cửu vương phủ thì cuối cùng bọn tần thiếp ắt sẽ đến với nhau. Ai ngờ hai năm trước, y lại được giáo quan đưa vào trong cung làm Vũ lâm lang, từ đó tần thiếp liền biết rằng mình