
ó thôi, hôm qua nó đã làm nhộn nên trong bụng thần thiếp suốt cả đêm, khiến thần thiếp không cách nào ngủ được.”
Huyền Lăng mừng rỡ áp má lên bụng tôi, cười nói: “Đứa bé này hoạt bát, hiếu động như thế, sau này ắt sẽ là một vị hoàng tử cường tráng, khỏe mạnh.”
Rồi y lại nói với đứa bé trong bụng tôi bằng giọng dịu dàng và trìu mến vô hạn: “Con hãy ngoan ngoãn một chút, chỉ sáu tháng nữa thôi là có thể ra ngoài gặp phụ hoàng và mẫu phi rồi, bây giờ con mà cứ quấy thế này thì mẫu phi của con sẽ mệt đấy. Chờ con ra đời rồi phụ hoàng nhất định sẽ ngày ngày chơi với con, vậy có được không nào?”
Thừa lúc y không chú ý, tôi lén ngoảnh đầu qua một bên, đưa tay lau đi giọt lệ bên khóe mắt. Ôn Thực Sơ thấy vậy bèn nói: “Hoàng thượng, nương nương tới giờ uống thuốc an thai rồi.”
Huyền Lăng cười, nói: “Có ngươi đến chăm sóc cho Thục phi thế này trẫm cũng yên tâm hơn nhiều. Vừa rồi nhìn thấy ngươi ở đây trẫm sợ đến giật nảy mình, cứ tưởng là cái thai này của Thục phi có vấn đề gì không ổn.”
Ôn Thực Sơ cười, nói: “Chính vì tiểu Hoàng tử khỏe mạnh quá nên vi thần mới không thể không tới, bằng không nương nương thực khó có thể ngủ ngon được.”
Huyền Lăng đón lấy bát thuốc đen ngòm từ trong tay y, xúc từng thìa bón cho tôi uống, còn không quên dặn dò đủ điều. Tôi khẽ cất lời thỉnh cầu: “Thần thiếp sau khi có thai thì ít khi ra ngoài đi lại, thái y cũng nói là phải cẩn thận tĩnh dưỡng, thật là bức bối quá chừng.”
Huyền Lăng cười, nói: “Việc này có gì là khó đâu, nếu trẫm không có thời gian rảnh, nàng có thể mời mấy người Đức phi tới chơi mà, dù nàng có muốn mời Hoàng hậu thì trẫm cũng có thể bảo nàng ấy tới đây.”
Tôi mỉm cười đưa mắt liếc y. “Hoàng hậu có thân phận thế nào chứ, thần thiếp làm sao mà mời được. Hoàng thượng có muốn nói đùa thì cũng nên vừa phải thôi.”
Huyền Lăng cẩn thận giúp tôi lau đi vệt thuốc dính bên khóe miệng. “Chỉ cần nàng thích thì không có chuyện gì là không thể.”
Khi những làn gió thu tháng Mười nổi lên, cảm giác khó chịu nơi bụng tôi càng lúc càng nặng nề. Để che giấu khí sắc khá tệ của tôi bây giờ, Cận Tịch mỗi ngày đều phải bỏ ra hai, ba canh giờ để giúp tôi trang điểm, như vậy mới có thể chứng tỏ rằng bản thân tôi và thai nhi trong bụng đều khỏe mạnh như lời thái y nói.
Hôm ấy trời trong gió mát, vừa khéo nước Tây Việt sai người tiến cống một gốc san hô cao tới ba mươi thước, Huyền Lăng trong cơn mừng rỡ liền đem tới Nhu Nghi điện tặng cho tôi. Tôi nhìn thấy cũng ngạc nhiên vô cùng. “Trong cung không thiếu gì san hô, nhưng đa phần chỉ cao chừng năm, sáu thước, cao trên mười thước đã là cực kỳ hiếm có rồi, huống chi đây còn là một gốc san hô hoàn chỉnh như thế nữa chứ!”
Huyền Lăng tỏ ra rất đắc ý. “Chính bởi vì hiếm có nên trẫm mới thấy đặt ở Nhu Nghi điện của nàng là thích hợp nhất, vừa hay tô điểm cho những bố trí sắp đặt của trẫm ở đây, bằng không, dù đặt ở cung của ai trẫm cũng thấy không ổn.”
Tôi cười tủm tỉm, tựa người vào lồng ngực y. “Một gốc san hô đẹp thế này, nếu chỉ có mình thần thiếp được ngắm thì đáng tiếc quá, các phi tần trong cung mà hay tin, chỉ e ai cũng muốn ngắm nghía một phen.”
Y cúi đầu khẽ hôn lên trán tôi, cười nói: “Trẫm biết là nàng thích náo nhiệt, chi bằng hãy mời toàn thể phi tần trong cung tới Nhu Nghi điện cùng ngắm gốc san hô này đi.”
Tôi đưa tay vuốt ve những cành san hô bóng bẩy, cất tiếng thở dài. “Vốn là một việc tốt như thế mà lại bị Hoàng thượng nói thành không ra sao cả. Nếu thần thiếp gửi thiệp mời đi, người khác chưa biết chừng lại cho rằng thần thiếp ỷ được sủng ái mà kiêu ngạo, có ý khoe khoang ân điển mà Hoàng thượng ban cho mình. Hơn nữa bây giờ Hoàng hậu rất ít ra ngoài, người khác có mời thì cũng đều thoái thác, mà nếu Hoàng hậu không tới thì quả thực là không thích hợp.” Tôi xua tay, nói tiếp: “Thôi bỏ đi, hà tất phải vì hứng thú nhất thời của thần thiếp mà làm phát sinh lắm việc rắc rối như thế chứ!”
Huyền Lăng sợ tôi tức giận, vội vàng ôm tôi vào lòng. “Nếu nàng thích thì trẫm mời bọn họ tới là được rồi. Có trẫm ở đây, Hoàng hậu nhất định sẽ tới, vậy là không còn vấn đề gì không ổn nữa rồi.”
Tôi khẽ mỉm cười, ngay sau đó lại thở dài, than: “Thần thiếp lại khiến Hoàng thượng phải hao tâm tổn sức rồi.” Tôi quàng hai tay qua cổ y, những chiếc móng tay sơn màu đỏ tươi nhìn hệt như vô số ngọn lửa đang rực cháy, dù có nhắm mắt lại cũng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng.
Ba ngày sau, khi ánh chiều tà buông xuống, Huyền Lăng bày tiệc lớn ở Nhu Nghi điện mời mọi người cùng tới ngắm san hô. Từ Hoàng hậu trở xuống, tất thảy các phi tần từng được sủng hạnh trong hai năm qua đều có mặt, ngay đến Vinh Tần vốn bị Huyền Lăng yêu cầu phải tĩnh tâm suy nghĩ lỗi lầm cũng vận cung trang rực rỡ tới tham dự bữa tiệc này.
Tôi vốn là chủ nhà, tất nhiên phải ăn mặc chỉn chu đứng ra tiếp khách, bên ngoài là một chiếc áo lụa màu đỏ tươi thêu hình hoa hải đường nở rộ, lại kết hợp với một chiếc áo yếm màu trắng thêu hình “Điệp vũ song cúc”, bên dưới là tà váy màu hồng nhạt có những đường hoa văn rồng phượng bằng chỉ vàng, nhìn rực rỡ như bước ra từ trong tra