
iếp đau quá…”
Hoàng hậu thấy tôi đau đến chết đi sống lại như vậy thì vội vàng giằng tay ra khỏi tay tôi, lùi về phía sau mấy bước. “Thục phi cứ nằm xuống trước đi, bản cung đi lấy nước cho ngươi.”
Bàn tay tôi lúc này đầm đìa mồ hôi lạnh ngắt, bất chợt trượt xuống dưới, trong đầu như có vô số cơn sóng ngợp trời đồng thời trào dâng nuốt chửng tôi.
Q.8 – Chương 2: Chương 01 – Phần 02
Khi tôi mơ màng tỉnh dậy thì chẳng rõ là mình đã bất tỉnh nhân sự bao lâu rồi, chỉ cảm thấy trong người vừa đau đớn vừa trống rỗng khó tả, dường như lục phủ ngũ tạng đều đã biến đi đâu mất. Bàn tay tôi yếu ớt buông thõng một bên, dường như đang được một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy. Tôi gắng gượng hé mắt ra, định cựa người một chút nhưng thân thể tựa hồ đã không còn là của mình nữa, nặng nề tới nỗi chẳng thể động đậy.
Khi hé mắt ra, tôi thấy trước mặt có những bóng người lay động, hình như có người mừng rỡ kêu lên: “Thục phi nương nương tỉnh rồi!”
Một dòng canh sâm âm ấm chảy vào miệng tôi rồi từ từ xuống đến cổ họng, lồng ngực, dường như đang truyền cho tôi từng chút sức lực. Tôi cố gắng mở hẳn mắt ra, có lẽ là do đã nhắm mắt quá lâu nên lúc này tôi thấy ánh sáng chói lóa vô cùng, cơ hồ như muốn xuyên thấu mắt tôi. Giọng nói vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ của Huyền Lăng vang lên bên tai tôi: “Hoàn Hoàn, rốt cuộc nàng đã tỉnh rồi.”
Tôi rốt cuộc đã tỉnh rồi ư? Tôi nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ nôn nóng và mỏi mệt của Huyền Lăng, Cận Tịch thì khóc đến nỗi hai mắt sưng húp, ngoài ra bên cạnh giường còn có rất nhiều người khác nữa. Trong không khí vẫn thoang thoảng mùi máu tanh chưa tan, tôi cất giọng khàn khàn: “Hoàng thượng, đứa bé thế nào rồi?”
Huyền Lăng bất giác ngẩn người, khi y còn chưa trả lời thì Đức phi đã lén xoay người đi, đưa tay lên lau nước mắt. Tôi thấy thế thì sợ hãi vô cùng, giọng nói trở nên thê lương tột độ: “Hoàng thượng, đứa bé thế nào rồi?”
Huyền Lăng đau khổ cúi gằm mặt xuống, thấp giọng nói: “Hoàn Hoàn, chúng ta sau này sẽ lại có những đứa con khác.”
Tôi hoang mang rướn người ngồi dậy, đưa tay mò mẫm trên bụng mà lẩm bẩm: “Đứa bé đâu rồi? Đứa bé đâu rồi? Đêm qua nó còn cựa chân quẫy đạp trong bụng thần thiếp cơ mà, nó ngủ rồi đúng không? Sao nó lại không động đậy nữa?” Tôi gần như phát điên, nước mắt không ngừng tuôn rơi lã chã.
Huyền Lăng ôm chặt tôi vào lòng không cho tôi động đậy nữa. Đức phi cũng giữ chặt lấy tay tôi, trầm giọng nói: “Thục phi, Thục phi, đứa bé đã mất rồi, muội hãy bớt đau thương.” Sau đó nàng ta lại chạy đi bế Linh Tê và Hàm Nhi tới trước mặt tôi, nói tiếp: “Muội nhìn này, muội hãy còn có Uẩn Hoan và Hàm Nhi nữa cơ mà!”
Hàm Nhi không biết là đã xảy ra chuyện gì, hai mắt đều mở to vì sợ hãi, cứ cố rúc vào lòng tôi. Linh Tê thì có lẽ chưa từng nhìn thấy tôi như vậy, sợ đến nỗi bật khóc nức nở. Đức phi vội vàng bế Linh Tê lên dỗ dành, Nhu Nghi điện nhất thời trở nên vô cùng hỗn loạn.
Huyền Lăng ôm tôi rất chặt, chặt vô cùng, làm xương cốt toàn thân tôi như sắp vỡ ra đến nơi. Y dường như muốn thông qua hành động đó để phát tiết nỗi thương tâm vì mất đi đứa bé này, rồi lại ghé đến bên tai tôi thì thầm: “Hoàn Hoàn, là trẫm không tốt. Trẫm không nên tổ chức yến tiệc ở Nhu Nghi điện như thế, chính bởi vì mệt mỏi quá độ cho nên nàng mới mất đứa bé này.”
Tôi mơ màng ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng đưa tay đẩy y ra. “Hoàng thượng, thần thiếp không hề mệt mỏi quá độ. Khi đó thần thiếp chỉ cảm thấy hơi đau bụng mà thôi, có lẽ là vì quá chén một chút.” Tôi không kìm được khóc rống lên. “Sớm biết vậy thần thiếp đã không uống thứ rượu đó rồi. Đều tại thần thiếp không tốt. Thần thiếp làm sao mà ngờ được lại như thế chứ! Thần thiếp chỉ uống một chén rượu thôi, không dám uống nhiều, ai ngờ… ai ngờ…”
Hoàng hậu trong bộ cung trang màu đỏ tươi rực rỡ ngồi xuống gần sát tôi, đưa tay khẽ vuốt ve bờ vai tôi an ủi: “Thục phi, hãy bớt đau thương, sau này nhớ đừng quá chén mà hỏng việc. Muội có biết vì chuyện muội sẩy thai lần này mà Hoàng thượng đã đau buồn đến mức nào không? Trong hai ngày muội hôn mê, Hoàng thượng đều ở bên muội đấy.” Rồi Hoàng hậu lại ôn tồn khuyên nhủ: “Hoàng thượng, hai mắt người đã thâm quầng rồi kìa, nên về Nghi Nguyên điện nghỉ ngơi đi thôi.”
Huyền Lăng khẽ gật đầu, nói: “Hoàng hậu đã có lòng rồi, trẫm muốn ở lại đây với Hoàn Hoàn thêm lát nữa.”
Nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, tôi không nói năng gì, những nỗi thương tâm vô cùng vô tận dường như đều nghẹn lại nơi cổ họng, thân thể thì chìm trong một nỗi thê lương và lạnh giá tột cùng.
Ôn Thực Sơ bưng một bát thuốc rẽ đám đông đi tới, ôn tồn nói: “Nương nương phải uống thuốc rồi.”
Tôi vung tay gạt mạnh một cái, bát thuốc trong tay y “choang” một tiếng vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, nước thuốc đen ngòm bắn đi tung tóe. Tôi ngẩn ngơ lẩm bẩm: “Là ta không tốt, không thể giữ được đứa bé.”
Ôn Thực Sơ vẫn lẳng lặng chắp tay đứng đó. “Nương nương, chén rượu đó không thể làm tổn thương tới thai nhi được, bữa tiệc đêm đó cũng không thể gây hại tới ngọc thể của nương nương. Nương nương quên rồi ư, thai khí khi ấy vẫn rất bình thường, đứa bé thì mười p