Polly po-cket
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325535

Bình chọn: 10.00/10/553 lượt.

ên ả mới thích hoa thược dược. Khi nhà họ Mộ Dung suy bại thì vị tứ tiểu thư ấy còn ít tuổi, không cần theo các nữ quyến đã trưởng thành trong nhà đi làm quan kỹ, theo lệ được đưa vào vĩnh hạng làm nô tỳ cả đời. Tính ra, nếu vị tứ tiểu thư ấy còn sống thì tuổi tác cũng tương đương với Vinh Tần bây giờ, chẳng biết ngày xưa khi hầu hạ trong cung ngươi có từng gặp nàng ta không? Vốn là một thiên kim lá ngọc cành vàng, thế mà chỉ sau một ngày đã trở thành nô tỳ cho người ta sai bảo, vị tứ tiểu thư ấy thật đáng thương!”

“Ngươi không cần phải giả vờ như thế!” Nàng ta nhìn tôi, cất giọng khinh thường.

“Bản cung vốn không muốn đuổi tận giết tuyệt, do đó bấy lâu nay chẳng hề trút giận lên ngươi, nhưng ngươi đã vì bọn họ mà muốn lấy mạng của bản cung và Hàm Nhi, vậy thì bản cung sẽ đào mồ quật mả bọn họ lên, không cần nhẫn nhịn nữa!” Rồi tôi ngoảnh đầu qua nhìn Hoàng thượng. “Hoàng thượng dung thứ cho Vinh Xích Thược tới bây giờ là để đẩy thần thiếp và Hàm Nhi vào chỗ chết ư? Câu lòng lang dạ sói được dùng để nói về những người như thế này đấy.”

“Nàng ta là người nhà họ Mộ Dung sao?” Trinh Phi lộ vẻ chấn động tột cùng, sắc mặt sau nháy mắt đã trở nên tái nhợt. “Hôm nay Xích Thược vì nhà họ Mộ Dung mà trút giận lên Thục phi, sau này lỡ trút giận lên người Hoàng thượng thì biết phải làm thế nào? Hoàng thượng, người này quyết không thể giữ lại được!” Nhìn người mà nghĩ đến thân, Trinh Phi không kìm được ôm chặt Dư Bái vào lòng, lạnh lùng đưa mắt nhìn Xích Thược.

Xích Thược quỳ xuống bái lạy. “Cho dù không biết tâm ý của nhị tỷ với Hoàng thượng thì thần thiếp cũng quyết không bao giờ hại Hoàng thượng. Xin tạ ơn Hoàng thượng đã thương yêu nhiều năm nay, nhưng nhị tỷ bị Chân Hoàn hại chết, nhà họ Mộ Dung thì bị nhà họ Chân làm cho suy bại, thần thiếp không thể không báo mối thù này!”

Tôi cười lạnh, nói: “Ngu xuẩn, ngươi thật sự cho rằng Mộ Dung Thế Lan chết trong tay ta ư?”

Huyền Lăng ngoảnh mặt qua một bên, thần sắc âm tình bất định, trong đầu như lóe hiện lại vô số chuyện đẹp đẽ năm xưa. Một lát sau y khôi phục lại vẻ lạnh lùng, ôm tôi và Hàm Nhi thật chặt, hờ hững nói: “Ban cái chết cho Vinh Tần.”

Nàng ta khẽ cười một tiếng, trên mặt đầy vẻ thê lương. “Thần thiếp đã sớm biết là sẽ có ngày này, có điều thực không ngờ Hoàng thượng lại chính miệng ban cái chết cho thần thiếp như thế.”

“Xích Thược, năm xưa cũng chính là trẫm đã đích thân hạ chỉ ban cái chết cho Thế Lan.” Huyền Lăng chậm rãi hít sâu một hơi, cất giọng ôn tồn. “Trẫm vẫn luôn nghĩ, nếu nàng có thể thay thế Thế Lan mà ở bên trẫm thì thật tốt biết bao.”

Xích Thược giận dữ nhìn tôi, sắc mặt đầy vẻ thê lương và dữ dằn, hệt như một u hồn đang chới với giữa cơn gió dữ dội. “Thần thiếp biết chứ, chính Chân Hoàn đã xúi giục Hoàng thượng giết nhị tỷ.”

“Đúng là ngoan cố! Cho dù ngươi đã nảy sinh tình cảm với Hoàng thượng thì cũng không cần phải trút giận lên Thục phi như thế!” Đoan Quý phi khẽ hất hàm một cái, Lý Trường hiểu ý, bèn sai thị vệ kéo Xích Thược ra ngoài.

Dường như có mấy tiếng “cạch cạch” vang lên, tôi cúi xuống nhìn, thấy từ trong lòng bàn tay Vinh Tần rơi ra mấy chiếc móng tay dài sơn màu đỏ tươi. Nàng ta dốc hết sức lực toàn thân, tựa như một con thú dữ bị nhốt trong lồng đang hướng về phía tôi mà nhe nanh múa vuốt. “Chân Hoàn, ngươi nhất định sẽ bị báo ứng.”

Nỗi căm hận không gì xua tan được, đó là thứ duy nhất mà Vinh Tần để lại trên thế gian.

Báo ứng ư? Tôi căn bản chẳng buồn để tâm tới. Tôi chỉ ôm chặt tấm thân bé bỏng của Hàm Nhi vào lòng, nó là máu thịt của tôi, cũng là của y, dù có phải liều tính mạng này tôi cũng quyết không để cho thằng bé phải chịu một chút tổn thương nào.

Trái tim tôi lúc này như bị ngâm trong nước băng, lạnh giá tột cùng. Ngoảnh đầu qua, tôi bắt gặp ánh mắt đầy vẻ quan tâm và thương xót của y, nỗi niềm cảm khái bất giác trào dâng tự đáy lòng. Tôi phải bảo vệ con của chúng tôi, còn y vốn không biết rõ nội tình từ nay cũng phải bảo vệ con của y với Vưu Tĩnh Nhàn. Tôi bất giác thầm cảm thấy may mắn, trong phen kinh tâm động phách hôm nay, y từ đầu chí cuối vẫn luôn ở bên tôi, không để tôi phải cô quạnh.

Từ trong lò hương, từng làn khói mỏng mang mùi bách hợp bay ra vương vất, vừa gặp gió từ ngoài điện thổi vào là nhanh chóng tan đi. Tính mạng của con người kỳ thực cũng giống như những làn khói kia, nói tan là tan ngay được.

Trong lúc đầu óc còn đang ngơ ngẩn, tôi chợt nghe thấy một tiếng trẻ con khóc rất khẽ vang lên, như thể có một ánh dương rực rỡ bất chợt soi sáng trái tim tôi. Bàn tay đang giữ vai tôi bất giác hơi run rẩy, Huyền Lăng ngoảnh đầu lại, hỏi: “Có phải là sinh rồi không?”

Bà đỡ bế một đứa bé nhỏ xíu ra ngoài, mừng rỡ nói: “Chúc mừng vương gia, là một vị tiểu vương tử đấy.”

Tôi ngẩng đầu nhìn nụ cười mừng rỡ khi lần đầu được làm cha của y, lòng thầm cảm thấy chua chát vô cùng, hệt như ăn một quả quýt còn chưa chín vậy, ngay đến đầu lưỡi cũng trở nên tê dại. Sau cơn tê dại, tôi bất giác cũng cảm nhận được một tia vui vẻ hiếm hoi, bèn gượng nở nụ cười, bình tĩnh nói: “Chúc mừng vương gia!”

Y nhìn t