
ôi chăm chú, trong nụ cười mừng rỡ chừng như thấp thoáng một tia chua chát và sầu khổ. “Đa tạ Thục phi!” Y bế đứa bé trong lòng vô cùng cẩn thận, nhưng cũng có chút lúng túng.
Tôi bất giác thầm buồn bã, Hàm Nhi và Linh Tê hồi còn quấn tã lại chưa từng được y bế thế này.
Huyền Thanh ngoảnh đầu qua, hỏi: “Tĩnh phi vẫn ổn chứ?”
Bà đỡ tươi cười rạng rỡ, đáp: “Vẫn ổn, chỉ bị mỏi mệt quá độ mà thôi.” Sau đó lại cười hì hì, nói: “Vương gia sau này phải đối tốt với vương phi đấy, vương phi lần này sinh nở thực là vất vả vô cùng.”
Huyền Thanh khẽ gật đầu. “Ta biết rồi.” Hơi dừng một lát, y lại nói thêm: “Tĩnh phi không phải là chính phi.”
Bà đỡ cười trừ, nói: “Giống nhau cả thôi mà, là mẹ ruột của tiểu vương tử.”
Đứa bé vừa mới tới nhân gian, chỉ biết khóc mãi không ngừng, tiếng khóc rất nhỏ hệt như một mũi kim sắc bén kề vào trái tim người ta, khiến mỗi người đều thấy xót xa và hoảng loạn. Ngọc Ẩn đưa tay tới đỡ khuỷu tay Huyền Thanh, đồng thời chăm chú nhìn tướng mạo đứa bé, không kìm được để lộ một tia ngưỡng mộ cùng mấy nét thê lương. Vừa khéo lúc này có cung nhân đưa canh sâm tới hậu điện, Ngọc Ẩn vốn không có việc gì làm bèn đưa tay đón lấy, nói: “Tĩnh phi bây giờ e là đã ngủ, những người không liên quan chớ nên đi vào thì hơn, cứ để ta là được rồi.”
Tà váy dài màu tím lê đi trên mặt đất, giống hệt như một bông hoa đồ my vừa nở, diễm lệ vô cùng. Sau khi đi vào nội điện, chừng một tuần trà sau, Ngọc Ẩn bưng chiếc bát rỗng trở ra, đưa nó cho cung nhân vừa nãy. “Tĩnh phi uống xong rồi.” Sau đó lại cười nói với Huyền Thanh: “Canh sâm có công hiệu an thần tốt lắm, Tĩnh phi chắc sẽ khỏe lại nhanh thôi.”
Huyền Thanh khẽ gật đầu, sau đó lại tiếp tục cưng nựng đứa bé, vẻ mặt chăm chú vô cùng. Ngọc Ẩn bất giác ngây ra, chiếc bát đưa được nửa chừng thì tuột tay rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh vụn. Huyền Lăng dường như không vừa ý lắm, liền khẽ “ừm” một tiếng vẻ không vui. Cung nhân đón bát sợ đến nỗi hồn bay phách tán, lập tức quỳ xuống van nài: “Ẩn phi tha mạng, Hoàng thượng tha mạng, nô tỳ không cố ý đâu.”
Trong điện khó khăn lắm mới có việc mừng, Lý Trường vốn là người nhanh nhạy, lập tức tươi cười, nói: “Toái toái bình an, tuế tuế bình an[2'>! Sau này tiểu vương tử nhất định sẽ phúc trạch sâu dày, năm nào cũng bình an như ý.”
[2'> Toái là vỡ, tuế là năm, trong tiếng Hán, hai từ này đồng âm – ND.
Huyền Thanh vốn ôn hòa nho nhã, tất nhiên không quá để bụng, chỉ mỉm cười tiếp nhận lời chúc phúc của Lý Trường. Lý Trường thấy Huyền Thanh không trách móc, vội nháy mắt ra hiệu một cái, cung nhân kia lập tức quét dọn các mảnh vỡ rồi rời đi. Ngọc Ẩn khẽ thở phào một hơi, sắc mặt dần hồng hào trở lại, đi tới bên cạnh Huyền Thanh đón lấy đứa bé một cách thuần thục, cười tủm tỉm, nói: “Vương gia bế không đúng nên thằng bé mới khóc đấy, phải nâng đầu nó cao lên một chút mới được.”
Bà đỡ tươi cười nịnh nọt: “Ẩn phi còn chưa sinh quý tử nhưng đã ra dáng làm mẹ quá rồi.”
Huyền Thanh cũng khen: “Nàng từng giúp Thục phi chăm sóc lũ nhỏ, sau này Tĩnh Nhàn còn cần nhờ nàng giúp đỡ nhiều mới được.”
Ngọc Ẩn hơi sững ra, rất nhanh sau đó đã cười, nói: “Việc này là đương nhiên, vương gia khách sáo quá rồi.”
Đang khi mọi người vây quanh đứa bé, trong nội điện chợt có một tiếng kêu kinh hãi vang lên, nhưng rất nhanh đã chẳng còn động tĩnh gì nữa, tôi vội ngoảnh đầu lại xem có chuyện gì, thấy bức rèm được vén lên, Vệ Lâm thần sắc hoang mang rảo bước ra ngoài, liền vội hỏi: “Đang yên đang lành sao lại có chuyện gì nữa thế?”
Vệ Lâm quỳ sụp xuống đất, ủ rũ nói: “Tĩnh phi vừa sinh xong thì chất độc trong người tái phát, đã qua đời rồi.”
Giữa bầu trời đêm, những bông tuyết trắng lất phất tung bay, để mặc cho gió lạnh thổi bay đi tứ tán, thỉnh thoảng lại có một bông tuyết bay vào qua cửa sổ, sau nháy mắt liền bị hơi ấm trong điện làm tan ra thành nước. Trên đời này, sự sống và cái chết nhiều khi chỉ cách nhau một lằn ranh, khó ai lường trước được. Những bông tuyết tan chảy kia hình như đã ngấm vào mắt Huyền Thanh, dần dần biến thành hai hàng lệ lạnh giá. Ngọc Ẩn đang ôm đứa bé trong lòng cũng không kìm được mà thút thít nghẹn ngào.
Q.8 – Chương 5: Chương 3 Đường Dài Bóng Nguyệt Đượm Nét Sầu
Từ sau bữa tiệc hôm Nguyên Tiêu tới giờ, tuyết vẫn rơi mãi không ngừng, kéo dài suốt nửa tháng trời, làm không khí vừa ẩm ướt vừa nhớp nháp.
Bởi vì đang dịp đầu năm mới, tang lễ của Vưu Tĩnh Nhàn được tổ chức hết sức đơn giản, gọn nhẹ. Giữa thời tiết lạnh giá, màu trắng của áo tang như hòa lẫn vào trong màu tuyết mênh mang, khiến người ta không kìm được sinh ra những tia xúc cảm.
Tôi cũng thầm cảm khái, còn có chút xót thương. Sau một thời gian dài chờ đợi và ái mộ, mới được gả vào phủ Thanh Hà Vương chưa đầy hai năm thì Vưu Tĩnh Nhàn đã buông tay đi rồi, vậy mới thấy sinh mệnh của con người thật yếu ớt biết bao nhiêu, hệt như một bông tuyết mùa xuân bất cứ lúc nào cũng có thể bị ánh dương làm tan chảy.
Ngoài cửa sổ, những bông tuyết phất phơ rơi xuống, như đang nhẹ nhàng múa lượn giữa trời, mang theo cái lạnh vô cùng vô tận. Tôi đưa