Pair of Vintage Old School Fru
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323910

Bình chọn: 8.00/10/391 lượt.

ầy nguậy, nắm chặt lấy cánh tay tôi mà cất giọng thê lương: “Muội không biết! Muội không biết gì hết! Tỷ tỷ đừng trách muội, muội thật sự không biết là chuyện sẽ như vậy đâu.”

Tôi đẩy bàn tay nàng ta ra vẻ ghê tởm, nàng ta lại đưa mắt nhìn qua phía Huyền Lăng, đau đớn nói: “Hoàng thượng!”

Lúc này toàn bộ tâm tư Huyền Lăng đều đặt vào nội điện, chỉ buồn bực lắc đầu một cái với nàng ta, không để ý tới nàng ta thêm nữa.

Nàng ta thấy Huyền Lăng không để ý tới mình, lập tức tỏ vẻ thê lương và tuyệt vọng, khóc nức nở, nói: “Tỷ tỷ xin hãy tin muội, Bảo Thước cũng chỉ vô tình thôi. Nếu muội biết việc sẽ thành ra như vậy, muội nguyện lòng chịu khổ thay cho My Trang tỷ tỷ!” Nàng ta nhìn tôi, đau khổ nói: “Tỷ tỷ, chúng ta quen biết nhau đã bao năm nay, lại cùng vào cung hầu hạ Hoàng thượng…”

Tôi không nén được nỗi đớn đau và nôn nóng nơi đáy lòng, vung tay tát cho nàng ta một cái thật mạnh. Khi lòng bàn tay tiếp xúc với làn da mềm mịn của nàng ta, tự đáy lòng tôi bỗng trào lên cảm giác ghê tởm theo bản năng. Cái tát rất vang ấy đã khiến tất cả những người đang có mặt đồng loạt ngoảnh đầu nhìn qua, Huyền Lăng hơi cau mày lại. “Hoàn Hoàn…”

Tôi đã dùng hết sức lực toàn thân vào cái tát ấy khiến cho cổ tay tê rần, lòng bàn tay còn rấm rứt đau. An Lăng Dung tóc tai rối bời, một nửa mái tóc rũ xuống bên mặt, trên làn da trắng nõn hiện rõ năm dấu ngón tay, bên khóe miệng, một dòng máu chậm rãi rỉ ra. Lồng ngực phập phồng không ngớt, tôi chỉ tay vào nàng ta, nói: “Là a hoàn vô tình cũng được, là ngươi cố ý cũng thế, bản thân ngươi hẳn tự biết rõ ràng. Nếu mẹ con My Trang tỷ tỷ đều bình an thì thôi không nói, nhưng lỡ như có chuyện gì bất trắc xảy ra, ta quyết không bỏ qua cho ngươi đâu!”

Nỗi căm hận trong mắt An Lăng Dung tựa như một ngôi sao băng lao vút qua giữa trời, nàng ta liếc nhìn Huyền Lăng, tự tát lên mặt mình một cái thật mạnh, làm bên má còn lại lập tức đỏ lựng cả lên. Nàng ta khóc thút thít, nói: “Tỷ tỷ đánh đúng lắm! Là Lăng Dung không biết dạy dỗ người dưới, do đó mới gây ra mối họa tày đình này!” Nàng ta gọi Bảo Thước lại. Bảo Thước rụt rè tiến tới, hoang mang quỳ xuống thỉnh an.

An Lăng Dung chỉ tay vào thị mà gằn giọng nói: “Ngươi còn dám thỉnh an bản cung nữa ư? Ngươi quấy nhiễu sự bình an của Thục viện nương nương, rõ ràng là muốn làm bản cung bất an!” Lời còn chưa dứt, mặt Bảo Thước đã bị tát bôm bốp mấy cái liền. Trên tay An Lăng Dung vốn có đeo một bộ hộ giáp làm bằng san hô, ra tay lại không nể nang chút nào, mới thoáng đó hai bên má Bảo Thước đã sưng tấy, còn có mười mấy vết thương đầm đìa máu tươi lưu lại. Bảo Thước sớm đã sợ đến ngây ra, không dám đưa tay lên che mặt, lại càng không dám cầu xin tiếng nào. Bảo Quyên bước tới khuyên nhủ: “Nương nương hãy chú ý giữ gìn thân thể.”

An Lăng Dung làm bộ giận dữ tột cùng, rơm rớm nước mắt, nói: “Bản cung và My Trang tỷ tỷ vào cung cùng nhau, tình cảm sâu đậm đến cỡ nào, thế mà ngươi lại không hiểu chuyện làm kinh động thai khí của tỷ tỷ! Lỡ như tỷ tỷ có điều sơ sảy gì, bản cung sẽ đi cùng với tỷ tỷ luôn, còn cần tấm thân này làm gì nữa!” Nói rồi lại tát thêm một cái nữa thật mạnh, làm Bảo Thước đau đớn ngất lịm đi.

Tôi cắn môi đứng một bên không nói năng gì, rốt cuộc vẫn là Huyền Lăng đi tới kéo nàng ta lại, thở dài than: “Dù người dưới không hiểu chuyện thì nàng cũng nên chú ý giữ gìn thân thể một chút, vừa rồi Thục phi vì giận quá nên mới nói nặng mấy câu với nàng thế thôi.” Ánh mắt y sắc lẹm như dao lướt qua người Bảo Thước. “Con nô tỳ này không hiểu chuyện, lôi ra ngoài đánh chết cho trẫm.”

An Lăng Dung muốn nói gì đó mà lại thôi, cuối cùng khẽ mím môi, nói: “Hoàng thượng nói rất phải.” Nàng ta đưa mắt liếc nhìn Bảo Thước vẻ xót thương, rồi không để ý tới thị thêm nữa.

Một lát sau, phó Viện phán của Thái y viện là Cát Tễ đi vào bẩm báo: “Bẩm Hoàng thượng, Ôn thái y đã được cầm máu ổn thỏa, tính mạng không còn gì đáng ngại. Nhưng… nhưng…” Y lộ vẻ trù trừ do dự, ngẩng lên nhìn tôi và An Lăng Dung một chút, rồi lại cúi đầu xuống.

Tôi bất chấp mối hiềm nghi, nói: “Cát đại nhân có gì cứ nói đi.”

Cát Tễ “dạ” một tiếng, thở dài than: “Chỉ là Ôn đại nhân giờ đã giống như thái giám trong cung, không còn hy vọng gì về đường con cái nữa rồi.”

Tôi lòng thầm giá lạnh, cố kìm nén không để nước mắt tuôn rơi, xua tay nói: “Ta biết rồi, đại nhân lui đi.”

Bạch Chỉ bưng canh sâm tới, Huyền Lăng đón lấy uống một hơi cạn sạch, buồn bực hỏi: “Sao vẫn chưa có động tĩnh gì thế?” An Lăng Dung cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán cho y, ân cần nói: “Hoàng thượng đừng nôn nóng.”

Tôi bưng bát canh sâm lên làm bộ khẽ nhấp mấy ngụm, lấy đó che giấu những giọt nước mắt nhỏ xuống bát canh, trong lòng thầm hối hận, Thực Sơ, Thực Sơ, rốt cuộc là muội đã hại huynh.

Không biết đã bao lâu trôi qua, Vệ Lâm đầm đìa mồ hôi rảo bước ra ngoài, hít sâu một hơi, nói: “Thục viện nương nương vì giật mình kinh sợ nên sinh sớm, lúc này đã rất không ổn rồi. Vi thần y thuật nông cạn, hơn nữa cái thai của nương nương xưa nay vẫn do Ôn thái y chăm sóc, thường ngày tình hình thế nào vi thần k