
c không giai sơ nguyệt lãnh, hương sinh biệt viện vãn phong vi. Ngọc hoàn phi yến nguyên tương địch, tiếu tỷ giang mai bất hận phì – ND.
Ngọc Nhiêu cầm lấy, liếc qua một chút rồi đặt xuống bàn, khẽ nhấp một ngụm rượu, hờ hững nói: “Vừa rồi bắn tên, dân nữ có hơi đau tay, chắc thời gian tới không thể vẽ tranh được rồi. Hơn nữa chiếc quạt này đã được Hoàng thượng đề chữ, dân nữ đâu có xứng vẽ tranh lên trên. Đợi sau khi quay về, dân nữ sẽ nhờ đại tỷ cất thật cẩn thận, thứ đồ ngự tứ đâu có thể tùy tiện để bên ngoài được.”
Huyền Lăng cũng không giận dữ, chỉ cười điềm đạm. “Không vội, muội muốn vẽ khi nào thì vẽ, chờ vẽ xong đưa cho trẫm xem là được rồi.”
Trò chuyện đến lúc này, bầu không khí đã bắt đầu có chút vi diệu, Huyền Thanh liếc nhìn tôi và Ngọc Nhiêu một chút, lập tức hiểu rõ nguồn cơn. Huyền Phần ngẩng đầu uống một ngụm rượu, đứng dậy đi tới trước mặt Ngọc Nhiêu. “Cây thoa này của tam tiểu thư được điêu khắc thành từ ngọc nguyên khối ư?” Trong khi y cất tiếng, tôi đưa mắt nhìn qua một chút, bông hoa hồng mà Ngọc Nhiêu vứt lên bàn của y vừa rồi đã không thấy đâu nữa, bất giác thầm nghi hoặc vì thị nữ thu dọn hình như có hơi nhanh quá.
Ngọc Nhiêu bình thản đáp: “Đúng vậy.”
“Chiếc thoa này quá quý giá, vừa rồi Phần đòi dùng nó làm phần thưởng quả là có phần khinh suất rồi.” Huyền Phần vừa nói vừa đưa chiếc thoa ngọc tới trước mặt Ngọc Nhiêu. “Một vật quý giá thế này Phần làm sao dám cầm về, xin trả lại cho tiểu thư thôi.”
Ngọc Nhiêu đột ngột ngẩng lên, cặp mắt long lanh hệt như hai viên bảo thạch, bên trong thấp thoáng lộ ra mấy tia buồn bã. Muội ấy lặng im trong chốc lát, sau đó bèn nghiêm túc nói: “Vương gia là nam tử, Ngọc Nhiêu là nữ nhi, nam nữ thụ thụ bất thân. Thứ nam tử đã động vào ta quyết không dám lấy lại, như vừa rồi đến chiếc quạt Hoàng thượng ban cho ta cũng phải nhờ tỷ tỷ bảo quản đấy thôi. Chiếc thoa này giờ đã là vật của Vương gia rồi, nếu Vương gia không thích thì cứ vứt đi hoặc thưởng cho ai đó là được, chỉ có điều đừng đưa lại cho ta.”
Những lời này của Ngọc Nhiêu kỳ thực đã có chút vô lễ, tôi đang định mở lời thì thấy Huyền Thanh chậm rãi rót một chén rượu Lê Hoa Bạch rồi đưa tới trước mặt Ngọc Nhiêu, nở nụ cười điềm đạm. “Gió nổi mưa vần, gặp nhau thường sai hẹn. Tựa bờ giậu ngọc ngắm trăng thâu, rủ rỉ trong hương phảng phất. Mành mỏng gió đà khẽ thổi, ôi người khắc khoải thiên nhai. Từ nay xuân về lòng xót, hoàng hôn ngồi dưới hoa lê[10'>.” Y đưa mắt nhìn mái tóc Ngọc Nhiêu, nói tiếp: “Tam tiểu thư lúc này đầu tóc bồng bềnh, mà nữ tử lại thường xem trọng dung nhan nhất, khi tóc rối tâm trạng tất nhiên cũng không được tốt. Mời tam tiểu thư uống chén Lê Hoa Bạch này, không còn hoa lê nữa, sau này khỏi phải thương tâm, cũng tiện đây chúc tam tiểu thư chọn được đấng phu quân tuấn kiệt, để rồi còn hưởng yên vui.”
[10'> Thanh bình nhạc – Phong hoàn vũ tấn, Nạp Lan Tính Đức. Nguyên văn Hán Việt: Phong hoàn vũ tấn, thiên thị lai vô chuẩn. Quyện ỷ ngọc lan khán nguyệt vựng, dung dị ngữ đê hương cận. Nhuyễn phong xuy quá song sa, tâm kì tiện cách thiên nhai. Tòng thử thương xuân thương biệt, hoàng hôn chích đối lê hoa – ND.
Những lời này của y vừa hay giải vây cho Ngọc Nhiêu và Huyền Phần vốn đang lúng túng, Huyền Phần gượng nở một nụ cười thấp thoáng vẻ âu lo. Ngọc Nhiêu kìm nén cơn nóng nảy của mình, uống một hơi cạn sạch chén rượu, Huyền Thanh hạ thấp giọng, khẽ nói: “Lê Hoa Bạch vốn lấy rượu Phần làm gốc, tam tiểu thư nếu thích, bản vương có thể sai người đưa một ít đến cung của Thục phi nương nương để tiểu thư có thể uống thoải mái.” Trong mắt y tràn ngập nét cười, lại nhìn qua phía Huyền Phần, nói tiếp: “Cửu đệ chẳng dễ gì chịu nói chuyện với một nữ tử, do đó mồm mép mới vụng về, có chỗ nào đắc tội mong tam tiểu thư lượng thứ cho. Vừa rồi ta nghe Hoán Bích cô nương nói cây thoa ngọc kia là do Đức thái phi thưởng cho tam tiểu thư, cửu đệ giành được thế này vừa hay có thể mang về đưa lại cho thái phi để tỏ chút lòng hiếu thảo.”
Có lẽ vì uống rượu vội quá, Ngọc Nhiêu mắt hạnh long lanh, ngay đến dái tai cũng nhuốm màu hồng phớt, trông đáng yêu vô cùng. Vừa khéo lúc này có một viên quản sự của Minh uyển đi tới bẩm báo: “Hoàng thượng, Minh uyển vừa trồng được một chậu cúc xanh tên gọi “Noãn Ngọc Sinh Yên”, hoa nở ra rất lớn, nhìn từ xa hệt như một mảng mây mù, vô cùng đẹp mắt.”
Huyền Lăng ngạc nhiên hỏi: “Trẫm nhớ bây giờ mới là tháng Năm thôi mà, sao đã có hoa cúc rồi?”
Gã quản sự đó cười, đáp: “Đều là nhờ phúc trạch của Hoàng thượng nên người của Hoa huệ cục mới trồng ra được một chậu cúc như thế trong phòng lạnh. Vốn bọn nô tài còn lo Hoàng thượng không đến sẽ bỏ lỡ mất, ai ngờ hôm nay Hoàng thượng lại vừa khéo tới đây. Hoàng thượng có muốn di giá qua đó một chút chăng?”
Huyền Lăng tỏ ra khá hứng thú, vừa hay Hồ Uẩn Dung cũng vui vẻ nói: “Chỉ xem cưỡi ngựa bắn cung thôi thì thực là nhạt nhẽo, bây giờ đi ngắm hoa cũng tốt.”
Tôi nghe thấy chữ “cúc” kia, nơi đáy lòng lại bất giác nhói đau. My Trang, My Trang, người đã mất rồi, nhưng hoa cúc thì mỗi năm đều vẫn nở.
Huyền Lăng đã