Old school Easter eggs.
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324494

Bình chọn: 10.00/10/449 lượt.

a mới được phong có một năm thôi thì phải.”

Kính Phi đưa tay chỉnh lại vạt áo, cất giọng hờ hững: “Những năm nay bất kể là trong sáng hay ngoài tối, Hoàng hậu đều chiếu cố cho cô ta rất nhiều.”

Lữ Chiêu dung nói: “Còn chẳng thế s! Đoan Phi nương nương ngồi ở ngôi này ít ra cũng hai mươi năm rồi, vậy mà vẫn chưa được tấn phong thêm, đúng là chuyện nực cười. Kính Phi nương nương thì cũng được phong phi vào mùa xuân năm Càn Nguyên thứ mười bốn, đến giờ đã bảy, tám năm rồi, nhưng Hoàng hậu cũng chẳng nhắc gì tới chuyện phong thưởng. Tiểu muội lại càng khỏi cần nói tới nữa, bấy lâu nay chưa từng được Hoàng hậu ban cho chút ân điển nào.”

Kính Phi lắc đầu lia lịa, nói: “Thôi thôi, chúng ta vốn cũng đâu dám mong được nàng ta ban cho ân điển.”

Tôi khẽ thở dài. “Mấy vị tỷ tỷ thực đã phải chịu ấm ức rồi. Muội hiện đang nắm quyền hiệp trợ quản lý lục cung vốn nên thay mấy vị tỷ tỷ dâng lời lên Hoàng thượng, có điều vừa mới sinh nở được một thời gian thì muội đã bị kẻ gian hãm hại, phải trải qua rất nhiều gian nan trắc trở, điều này thì các vị tỷ tỷ cũng đều tận mắt thấy rồi. Về sau tuy Hoàng thượng không truy cứu nữa, vẫn sủng ái muội như trước nhưng muội thực không thể không ôm lòng cẩn thận, thành ra chẳng dám nói nhiều lấy nửa câu.”

Kính Phi nhớ lại việc xưa, không kìm được thổn thức nói: “Tình hình khi đó thực quá rõ ràng, ai mà chẳng biết Hoàng tử căn bản không thể là con của người khác được, thế mà chuyện vẫn bị làm ầm lên hết sức nực cười. Có điều, nếu không vì thế thì Hoàng thượng cũng đã không ghẻ lạnh Hoàng hậu, xét cho cùng thì đều là nàng ta tự làm tự chịu mà thôi, hơn nữa bọn ta cũng nhìn ra tâm tư của Hoàng hậu với muội.” Nói tới đây, nàng ta không kìm được thở dài. “Bọn ta thực đúng là một đám hồ đồ, người ta đã có thai bốn tháng rồi mà vẫn chẳng hề hay biết. Nếu không phải hôm nay Hoàng hậu nói việc này ra trước mặt Hoàng thượng, chúng ta chắc vẫn còn ù ù cạc cạc, chỉ từ đó thôi cũng đủ thấy tâm cơ của nàng ta thâm trầm đến mức nào.”

Đoan Phi với một cành hoa đồ my trắng muốt trên chiếc bàn cạnh đó tới bên mũi ngửi, chậm rãi nói: “Tới bây giờ muội mới biết s? Tiếp xúc với nàng ta b nhiêu năm như thế, chắp nối những sự việc đã xảy ra lại, dù có muốn không sợ hãi cũng khó.” Sau đó lại nhìn qua phía tôi. “Trong Chiêu Dương điện hôm nay, mấy câu nói đó của nàng ta chính là nhằm vào muội đấy, muội nhớ phải cẩn thận.”

Lữ Chiêu dung giận dữ nói: “Cẩn Phi đến khi chết vẫn là một con quỷ hồ đồ, ai mà lại giống như cô ta chứ! Cẩn Phi có Hoàng trưởng tử, mà bây giờ người có Hoàng tử không phải…” Nàng ta rốt cuộc đã hiểu ra, liền không nói tiếp nữa, chỉ cất tiếng cười lạnh. “Nếu Cẩn Phi vẫn còn tại thế, biết An Lăng Dung bây giờ phong quang đắc chí cỡ này, còn chuẩn bị được ngang vai với mẹ đẻ của Hoàng trưởng tử là cô ta, chỉ e sẽ tức đến chết mất.”

Đoan Phi tựa người vào chiếc ghế chạm trổ hoa đào sau lưng, hơi cau mày lại. “Hôm nay Hoàng hậu nói các ngôi vị trong lục cung hãy còn trống rất nhiều, việc này còn chẳng phải là do ý của nàng ta s? Bây giờ tứ phi chỉ có duy nhất thục phi, ngôi phu nhân thậm chí còn bỏ trống, trong khi đó tam phi đã đủ người thì nàng ta lại muốn thêm vào An Lăng Dung. Lúc này chỉ e Mẫn Phi đang tức điên lên trong cung của mình đấy.”

Các ngôi vị trong lục cung còn trống rất nhiều? Trong đầu tôi chợt bừng lên một tia chớp sáng lòa, thân thể nhẹ nhõm hẳn đi, khóe môi bất giác hơi nhếch lên để lộ một nụ cười thư thái. Quả đúng thế thật, đây chính là lời mà vị Hoàng hậu nương nương tôn quý tột cùng kia chính miệng nói ra.

Kính Phi trầm ngâm một chút rồi nói: “Chuyện của An Lăng Dung không ai ngờ tới. Cô ta đắc sủng nhiều năm như thế mà chưa có thai lần nào, ai cũng ngỡ rằng cô ta không thể sinh nở được, nào ngờ bất thình lình lại có như vậy, thực là nằm ngoài ý liệu của mọi người. Lần này không ngờ cô ta lại sắp lên ngôi phi như ta và Đoan Phi tỷ tỷ, chỉ sợ…”

“Chỉ sợ sau này sinh con xong sẽ được phong làm phu nhân, như thế đại quyền hiệp trợ quản lý lục cung cũng phải chia một chén canh cho cô ta rồi.” Tôi tiếp lời.

Kính Phi mở to hai mắt, rất nhanh sau đó đã lại cụp xuống. Đoan Phi cầm chén trà trong tay, ánh mắt liếc qua phía Kính Phi một chút, sau đó mới ung dung cất tiếng: “Ai bảo chúng ta không có phúc, b nhiêu năm rồi vẫn chẳng sinh được đứa bé nào, thành ra chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ta cưỡi lên đầu lên cổ thôi.”

Tôi bình tĩnh nói: “Giờ cô ta đã mang thai, vậy thì cần phải ứng phó dần từng bước mới được. Cô ta đắc sủng nhiều năm như thế, người căm hận cô ta cũng chẳng ít đâu.”

Kính Phi khẽ nở nụ cười. “Đúng thế, xét cho cùng thì cô ta cũng phải sáu tháng nữa mới sinh, trong thời gian này ai mà biết được sẽ xảy ra những chuyện bất ngờ gì.”

Q.7 – Chương 19: Trong Lá Oanh Vàng Hót Nỉ Non[20'>

[20'> Trích Thục tướng, Đỗ Phủ. Dịch thơ: Cự Minh Sơn. Nguyên văn Hán Việt: Cách diệp hoàng ly không hảo âm – ND.

Vì trong lòng đang có tâm sự nên trưa hôm đó tôi chẳng thể ngủ ngon. Độ này thời tiết đã khá nóng, tiếng ve sầu bên ngoài vang lên ra rả hệt như tiếng mưa rào, tôi n