
Chiêu dung vốn tính hấp tấp nên nói ngay: “Đoan Phi tỷ tỷ là phi tần vào cung sớm nhất, hôm nay xảy ra chuyện như vậy tất nhiên phải mời tỷ ấy đi cùng rồi.” Đoan Phi chỉ mỉm cười một tiếng, không nói năng gì.
Sau khi trà được dâng lên, ba người cùng cầm chén khẽ nhấp một ngụm, Kính Phi lộ rõ vẻ âu lo, nói: “Trà của nương nương đúng là không tệ, chỉ đáng tiếc bây giờ bọn ta chẳng có chút tâm trạng nào để phẩm trà.”
Lữ Chiêu dung là người dễ mất bình tĩnh nhất, cố kìm nén được một lúc rồi cuối cùng không kìm được đập “bộp” một cái xuống bàn, giận dữ nói: “Các vị tỷ tỷ trong lòng phiền não có thể nhịn không nói ra ngoài miệng nhưng muội thì chịu thôi. An Lăng Dung xuất thân thấp kém, tính tình lại lẳng lơ và hay đố kỵ, bây giờ đã được phong làm chiêu viện rồi mà còn chưa thỏa mãn, đột ngột nhảy ra nói là đã có thai, không ngờ lại muốn được phong phi nữa.”
Tôi khẽ nói: “Tỷ tỷ nói nhỏ một chút, còn sợ là người khác không biết tỷ ghét nàng ta hay s? Nàng ta bây giờ đang lúc đắc thế, tự nhiên chọc đến nàng ta để làm gì? Tốt xấu gì thì tỷ cũng là mẹ ruột của Thục Hòa Công chúa, không có ai dám tùy tiện đụng đến tỷ đâu.”
Lữ Chiêu dung hơi ngẩn ra một chút rồi buồn bã nói: “Ta bây giờ đã chẳng được việc gì nữa rồi, lại lớn tuổi nữa, nếu không vì có Thục Hòa thì e là Hoàng thượng sớm đã chẳng còn nhớ được ta là ai. Lúc xưa tr ngôi vị đứng đầu cửu tần cho Hồ Uẩn Dung thì thôi cũng đành, ai bảo người ta là con gái của Tấn Khang Quận chúa, thân phận tôn quý ta không so được. Về sau An Lăng Dung tuy cũng thuộc nhóm cửu tần như ta nhưng lại là chiêu viện, xét ra ngôi chiêu dung này của ta còn phải xếp sau cô ta. Bây giờ cô ta còn sắp được phong phi nữa, chờ khi sinh nở rồi thì ít nhất cũng là phu nhân tòng nhất phẩm, đến lúc ấy cô ta vượt lên ta nhiều như thế, ta và Thục Hòa còn có thể sống yên ổn được nữa hay s?”
Lữ Chiêu dung vốn không thích An Lăng Dung, giữa hai người có rất nhiều xích mích, mà An Lăng Dung thì khá được ân sủng, tâm tư lại tinh tế, Lữ Chiêu dung gần như lần nào cũng thua thiệt. Nếu sau này An Lăng Dung leo được lên ngôi c rồi thì khó đảm bảo rằng sẽ không giở trò gì với nàng ta và Thục Hòa Công chúa, khó trách nàng ta lại tức giận như vậy.
Kính Phi thấy lời của Lữ Chiêu dung đều là sự thực thì không kìm được nhíu chặt đôi mày. “Phụ thân của cô ta vì nhận hối lộ mà đến bây giờ vẫn còn ở trong ngục chưa được thả ra, gia thế như vậy thực sự không thể phong Phi được, tới ngôi cửu tần đã có phần quá đáng rồi. Vốn dĩ dù cô ta có mang thai thì không tấn phong cũng không s hết.”
Hai mắt bất giác sáng bừng lên, Lữ Chiêu dung mừng rỡ nói: “Ba vị nương nương đều là người đã hoặc đang nắm quyền hiệp trợ quản lý lục cung cơ mà, chúng ta hãy thử tra tìm thật kĩ những tiền lệ tương tự trong thời tiên tổ ngày trước xem chưa biết chừng lại có thể dựa vào đó để ngăn việc phong phi lần này lại.”
Kính Phi lắc đầu, nói: “Hoàng hậu đã nói là đặc biệt phá lệ rồi mà. Hơn nữa ta cũng xem lại rồi, Túy Phi Lương thị của Thái Tổ vốn chỉ là con gái của một kẻ đồ tể ngoài chợ, vì mang thai mà được phong phi, Hoàng hậu hoàn toàn có thể dùng tiền lệ này để chặn họng mọi người.”
Đoan Phi cầm chén trà lên khẽ nhấp một ngụm, sau khi thoáng ngẩn ra một chút bèn khẽ nói: “Lương thị tuy được phong phi nhưng về sau vẫn bị phế truất và đuổi ra khỏi cung, còn chết sớm nữa, đâu có phúc được như An thị. Nghe nói bây giờ Hoàng thượng còn đang ở trong cung của cô ta mà rủ rỉ tâm tình đấy.”
Nghe thấy những lời thê lương ấy của nàng ta, tôi cũng không khỏi có chút thương cảm, lại đưa mắt liếc qua phía Hoa Nghi một chút, biết rằng những lời mà nàng ta cho loan truyền ra ngoài đã có hiệu quả rồi.
Sau khi Hoa Phi Mộ Dung Thế Lan năm xưa qua đời, Đoan Phi mới dần đi lại trong cung nhiều một chút, cũng từng có hai năm nắm đại quyền hiệp trợ quản lý lục cung, chỉ là thân thể rốt cuộc vẫn không được khỏe, đành trả lại quyền hành. Mà sau khi sức khỏe của nàng ta có chút khởi sắc, Huyền Lăng cũng tỏ ra xót thương, tuy rất ít khi mây mưa chăn gối nhưng cũng thường xuyên tới thăm nom trò chuyện. Bây giờ nghĩ đến việc An Lăng Dung được ân sủng nhiều năm, lại sắp có con, nàng ta không khỏi có chút tự thương thân mình.
Kính Phi và Lữ Chiêu dung đưa mắt nhìn nhau, Lữ Chiêu dung rốt cuộc vẫn không nhịn được, khẽ phỉ phui một tiếng: “Đồ hồ ly lẳng lơ!”
Tôi khẽ vuốt ve chiếc vòng san hô đeo trên cổ tay, dốc bầu tâm sự: “Người khác tạm chưa xét tới, nhưng Đoan Phi tỷ tỷ là phi tần vào cung hầu hạ Hoàng thượng sớm nhất, xét ra còn sớm hơn đương kim Hoàng hậu hai năm, trong cung căn bản không có ai so sánh được; Kính Phi tỷ tỷ thì từng hiệp trợ Hoàng hậu quản lý lục cung, cũng có công lao rất lớn; còn Lữ tỷ tỷ là mẹ ruột của Thục Hòa Công chúa, trưởng nữ của Hoàng thượng, thân phận tất nhiên cũng không tầm thường. An thị tuy đắc sủng nhưng so với ba vị tỷ tỷ thì đâu có đáng kể gì, thế mà hôm nay Hoàng hậu lại đích thân mở lời như vậy, đủ thấy trước đó An Lăng Dung đã liên hệ với Hoàng hậu rồi. Mà nghĩ lại, cái ngôi chiêu viện hiện giờ của cô ta hình như vừ