Teya Salat
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324570

Bình chọn: 8.00/10/457 lượt.

được nhiều đến thế.”

Huyền Lăng đưa tay nâng cằm tôi lên, khẽ cười, nói: “Đâu phải nàng suy nghĩ không chu toàn, chẳng qua là cố tình chờ trẫm nói những lời này ra đó thôi. Nàng suy nghĩ thêm một chút nữa đi, còn người nào cần tấn phong thì hãy liệt thành danh sách đưa trẫm xem thử, sau đó mọi việc cứ giao cho bộ Lễ là được rồi.” Tôi lại thay Hân Phi cảm tạ thêm lần nữa, Huyền Lăng cười tủm tỉm, hỏi tôi: “Nàng đã xin thay người khác nhiều như thế rồi, lại còn tạ ơn thay người khác nữa, tại sao không xin ân điển gì cho mình vậy?”

Tôi tựa vào lòng y, cười nói: “Thần thiếp được Hoàng thượng sủng ái đã là ân điển lớn nhất rồi, đâu còn mong cầu điều gì khác nữa.”

Y vòng tay qua ôm chặt lấy tôi, trên chiếc áo lụa mềm mại vẫn còn lưu lại mùi mực thơm thoang thoảng, bụi trúc phía sau điện bị gió thổi xào xạc đung đưa, lại càng làm bầu không khí buổi chiều thêm phần yên bình, tĩnh lặng, khiến người ta chỉ muốn chìm vào giấc ngủ.

Đêm ấy tôi ngủ rất ngon, sáng sớm hôm sau tỉnh giấc liền cảm thấy tinh thần hết sức sảng khoái, sau khi chải chuốt, trang điểm một phen liền cho gọi người của phủ Nội vụ và bộ Lễ đến để cùng an bài sắp xếp cho buổi đại lễ sắp tới.

Bận rộn mãi tới hoàng hôn, mọi việc coi như mới đâu ra đấy được khoảng ba phần, tôi mệt đến nỗi toàn thân mỏi nhừ, khẽ nói với Cận Tịch: “Ngày mai hãy mời Đoan Phi và Kính Phi tới đây, bản cung muốn cùng bọn họ bàn bạc xem danh sách các phi tần được tấn phong lần này có vấn đề gì không ổn hay không.” Cận Tịch lúc này đang ôm một bó hoa mộc cẩn vừa hái trong lòng, màu sắc đỏ trắng hồng đủ cả nhìn vô cùng thích mắt. Nàng ta cắm bó hoa vào trong một chiếc bình lớn đặt cạnh cửa sổ, sau đó mới cười tươi, nói: “Tin tức Hoàng thượng chuẩn bị đại phong cho lục cung đã truyền đi khắp rồi, Hoàng hậu chỉ nhắc tới Ly Phi mà rồi các phi tần trong cung đều được tấn phong, mọi người ắt đều cảm kích nương nương vô cùng.”

Tôi cười, nói: “Ta tất nhiên không thể để một mình nàng ta làm người tốt rồi, nàng ta muốn nâng đỡ An Lăng Dung…” Nói tới đây tôi không kìm được cười phì một tiếng. “Bây giờ đã là An Ly Dung rồi, ta tội gì không thuận nước dong thuyền để mọi người đều được lợi chứ.” Tôi cầm lấy một chiếc kéo bạc, chậm rãi cắt tỉa bó hoa mộc cẩn, chẳng buồn ngẩng lên. “Bên Cảnh Xuân điện có tin tức gì không?”

Cận Tịch đáp: “Nghe nói An Chiêu viện được ban cho chữ “ly” đó thì không dám tức giận, cũng không dám kêu than, chỉ hỏi là chữ “lệ” mà phủ Nội vụ chọn rất hay, tại sao lại không dùng.”

Tôi vẫn chỉ cúi đầu chăm chú cắt tỉa những cành hoa. “Tại sao lại không dùng? Câu hỏi này mới nực cười làm sao, có lẽ phải đưa một vị tiên sinh đến dạy học cho cô ta mới được. Hỏi tại sao không dùng chữ “lệ” ư? Kêu Hoa Nghi tìm cách để lời này của cô ta truyền tới tai Hoàng hậu.”

Chỉ e Hoàng hậu mà nghe được câu này, bệnh đau đầu sẽ lại càng nghiêm trọng hơn.

Tôi hỏi: “Còn nghe ngóng được gì nữa không?”

“Không biết vì cớ gì mà mấy gã thái giám soạn phong hiệu cho Ly Phi ở phủ Nội vụ mắc tội, bị Lý Trường dẫn người đến phạt đòn một trận rất nặng, sau đó còn bị đầy vào Bạo thất.” Nàng ta dè dặt cất tiếng. “Nghe nói đây là ý chỉ của Hoàng thượng.”

Tôi khẽ “ừm” một tiếng, nói: “Chắc là vì nôn nóng muốn bợ đỡ vị Ly Phi nương nương kia nhưng lại không bợ đỡ đúng chỗ đấy thôi.”

Cận Tịch hơi nhếch môi để lộ một nụ cười mỉm. “Trong mắt người ngoài chuyện hình như là thế này, đám thái giám của phủ Nội vụ nôn nóng muốn bợ đỡ Ly Phi nhưng kết quả lại là bị Hoàng thượng phạt đòn.”

Tôi chọn lấy một bông mộc cẩn màu hồng đẹp nhất cài lên búi tóc cho Cận Tịch, hờ hững cất tiếng: “Chân tướng vốn dĩ không phải là như thế, chẳng qua là hai chuyện xảy ra đồng thời nên khiến người ta hiểu lầm thôi.”

Cận Tịch vô thức đưa tay lên sờ bông hoa trên búi tóc một chút, nói: “Đa tạ nương nương.”

“Bây giờ chắc không còn ai dám tùy tiện bợ đỡ lấy lòng Ly Phi nữa rồi.” Tôi khẽ mỉm cười, cẩn thận cắt tỉa từng bông hoa, đến khi tất cả đã hợp ý mình rồi mới chậm rãi nói tiếp: “Cái gì bản cung thấy thích thì giữ lại, cái gì bản cung cho rằng thừa thãi thì cắt đi, kỳ thực hai việc cắt tỉa hoa và cai quản hậu cung căn bản chẳng có gì khác biệt, đạo lý này bản cung hiểu rõ, Hoàng hậu lại càng hiểu hơn.”

Cận Tịch cười, nói: “Những bông hoa này đều đã đẹp lắm rồi!”

Tôi chỉ mỉm cười không nói.

Hoa Nghi vén rèm đi vào bẩm báo: “Lữ Chiêu dung đang ở ngoài cầu kiến, nương nương có muốn gặp một chút không?”

Tôi cười, nói: “Nàng ta tới cũng nhanh thật đấy!” Dứt lời liền sai một tiểu cung nữ bưng chậu vàng và khăn bông đến để rửa tay, lại quay sang nói với Hoa Nghi: “Mời Lữ Chiêu dung vào đây đi.”

Lời vừa mới dứt thì Lữ Chiêu dung đã bước vào như một cơn gió, trên khuôn mặt ngợp đầy những nét cười phấn chấn. “An Ly Dung! An Ly Dung! Nương nương quả là mưu trí siêu quần, ta dù muốn không phục cũng không được!”

Tôi mỉm cười, mời nàng ta ngồi xuống, lệnh cho Hoa Nghi: “Đi mang mật ong và tổ yến mà Lữ Chiêu dung thích ăn nhất tới đây.”

Lữ Chiêu dung cất lời cảm tạ: “Nương nương thật khách sáo quá!”

Tôi cười, nói: “Vốn cũn