The Soda Pop
Hẹn yêu – Danielle Steel

Hẹn yêu – Danielle Steel

Tác giả: Danielle Steel

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322811

Bình chọn: 8.5.00/10/281 lượt.

cho chó ăn tôi cũng ăn được luôn, chẳng để ý gì đâu.

– Lạ quá. Vậy mà ông không chết đói à?

Michael không chết đói, nhưng anh rất gầy.

Wendy lấy một chiếc khăn lớn đem theo. Michael xách chiếc giỏ đựng đồ ăn. Và họ ra đi.Tới bờ sông Đông họ chọn một chiếc ghế đá, ngồi nhìn ra ghe thuyền xa xạ Trời đêm ấm áp dễ chịu, sao lấp lánh trên cao. Vài chiếc thuyền buồm còn qua lại trên sông như đi chơi đêm. Michael vừa ăn pa-tê bánh mì vừa hỏi:

– Có phải công việc làm của cô hiện nay là công việc đầu tiên của cô không?

– Vâng. Và cũng là công việc đầu tiên tôi áp dụng sở học từ sau khi tốt nghiệp ở Parson ra. Tôi vui lắm…- Cũng haỵ Tôi cũng vậy, đây là lần đầu tiên tôi ra làm việc.

Anh muốn hỏi xem Wendy có thích mẹ anh không, nhưng rồi ngần ngại không hỏi. Chắc là không haỵ Cô ta ắt nhiên là ghét mẹ anh. Bà Marion Hillyard thật là một con quái vật trong công việc. Chính Michael cũng biết vậy.

Cô ta cười nói ghẹo anh:

– Michael, ông làm việc gì ở đó là phải làm thật tốt?

Anh cũng cười lớn. Rồi hỏi:

– Sau đấy rồi cô làm gì? Lấy chồng, có con?

– Tôi không biết. Có thể là vậy. Nhưng chắc còn lâu. Tôi cần có một công việc trước đã. Tới tuổi ba mươi có con cũng được.

– Lạ vậy! Người ta thì ai cũng mong có gia đình sớm chứ!

– Vâng, nhiều người hiện nay cũng nôn lập gia đình lắm. Còn ông thì có muốn lấy vợ không?

Cô ta tò mò nhìn Michael. Nhưng anh lắc đầu, nhìn ra xạ Cô ta hỏi:

– Không bao giờ à?Anh quay lại nhìn cô ta và lại lắc đầu. Cô ta không biết có nên hỏi thêm chăng. Cô ta lưỡng lự một chút, rồi quyết định hỏi:

– Tôi có thể hỏi tại sao không ông?- Có lẽ là vì không quan trọng gì đối với tôi nữa cả. Tôi đã bỏ không nghĩ đến chuyện đó cả năm nay rồi. Hồi năm ngoái tôi đã định lập gia đình rồi ấy chứ. Thế mà trên đường đi làm lễ cưới thì Ben Avery và… và… người yêu của tôi.. bị tai nạn xe hơi. ông tài xế xe kia bị chết, và cô ấy cũng vậy.

Anh không khóc, nhưng cảm thấy như lòng tan nát. Wendy mở mắt to ngạc nhiên kêu lên:- Ồ! Lạy Chúa! Kinh khủng vậy sao ông Michael? Thật là ác mộng!- Đúng vậy. Tôi bị mê man hai ngày. Lúc tôi tỉnh dậy thì nàng đã chết. Tôi…

Anh không muốn nói ra. Với cả Ben anh cũng chưa kể, nhưng lần này anh kể:

– Tôi trở lại chỗ nhà nàng hai tuần sau đó, nhưng nhà nàng trống trơn. Người ta đã lấy hết đồ đạc của nàng. Có hai cô y tá nào đó đến ăn cắp mấy họa phẩm của nàng. Nàng là một họa sĩ mà.

Cả hai ngồi yên lặng lúc lâu. Sau cùng anh mới nói:

– Còn gì nữa đâu. Tôi cũng vậy, còn gì đâu!

Anh thấy Wendy ứa nước mắt, cô ta nói:

– Tôi rất buồn cho ông, Michael!

Anh gật đầu, và anh khóc. Tự nhiên anh đưa tay ôm lấy Wendy.

Chương 15

– Michael, anh nghĩ thế nào về người phụ nữ điều hành cái văn phòng ở Kansas City ấy…Wendy vừa hỏi vừa nhìn qua Michael đang nằm trong chiếc ghế dựa ngã dài nơi vườn nhà nàng. Anh không nghe cô ta hỏi gì cả. Cô ta lại kêu:

– Michael !

Anh đang nhìn chăm vào tờ bào chủ nhật. Họ đang mặc đồ tắm ngồi phơi nắng dưới mặt trời New York tháng chín. Nhưng Wendy biết Michael thực sự cũng không phải đang đọc báo. Cô ta lại kêu:

– Michael !- à hả, gì vậy?

– Em đang hỏi Anh về cái người phụ nữ ở văn phòng tại Kansas Citỵ Nhưng anh cũng lại chẳng nghe gì cả.

Wendy liền hỏi lớn:

– Anh muốn uống một ly Bloody Mary nữa không?- Hả? Ừ… chắc anh phải đến văn phòng một lát.

Anh nhìn qua cô ta, đến một điểm nào đó phía sau cô ta, tự nhiên Wendy nói:- Tuyệt vời.

– Nghĩa là thế nào?

Anh nhìn qua Wendy, anh không rõ cô ta muốn nói gì. Nếu anh cố gắng tìm hiểu thì cũng hiểu đấy. Nhưng anh không bao giờ cố gắng. Wendy đáp:

– Không.

– Này, cái trung tâm Y Khoa ở San Francisco đòi hỏi anh phải làm việc cật lực trong hai năm tới. Phải nói đây là một trong những công trình lớn nhất nước đấy nhá.

– Nếu không có công trình đó, thì cũng có một chuyện khác. Anh khỏi cần viện cớ ệt!

– Em đừng làm cho anh phải mất quá nhiều thì giờ ở đây.

Anh nhìn qua Wendỵ Cô ta đã hơi nổi sùng nói:

– Mất thì giờ? Đêm qua mười hai giờ rưỡi anh mới đến đây. Chúng ta dự định đi ăn tối với gia đình Thompsons, vậy mà chín giờ bốn lăm anh mới gọi điện thoại cho em. Lẽ ra em phải đi nữa chứ.

– Vậy sao em không đỉ Em không nên cứ ngồi nhà mà chờ như vậy?

– Thì vì yêu anh, em phải chờ anh gọi. Vậy mà anh không để ý gì cả. Anh có chuyện gì vậy? Bộ anh sợ đến bất cứ nơi đâu ngoài cái văn phòng của anh hả? Anh sợ có ai móc câu anh hả? Anh sợ anh sẽ yêu em hả? Bộ yêu em là kinh khủng lắm hả?

– Em đừng có kỳ cục. Em biết rõ chương trình làm việc của anh rồi mà. Đáng lẽ em phải thông cảm anh hơn ai hết chứ.

– Em hiểu chứ sao không. Chính vì vậy em mới biết là anh dùng công việc anh như một nơi để nấp kín. Để tránh em, tránh cả chính anh nữa.

Và cả Nancy nữa. Nhưng Wendy không nói ý đó ra.

– Thật kỳ quặc!

Anh đứng dậy, đi tới đi lui trong khu vườn nhỏ xinh xắn. Trời tháng chín ở New York vẫn còn hơi nóng. Mùa hè vừa qua, giữa anh và Wendy cũng có những tuần lễ khá hạnh phúc, nhưng rồi cũng không đi tới đâu. Anh lo làm việc nhiều hơn là tình tự. Anh nói với Wendy:

– Vả lại em muốn anh như