Pair of Vintage Old School Fru
Hiệp ước bán thân

Hiệp ước bán thân

Tác giả: Shellry

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324571

Bình chọn: 8.00/10/457 lượt.

chóng bị đạp bay.

Trước cửa phòng là nam tử áo trắng mang mặt nạ bạch ngọc. Lãnh Hàn Băng.

Hắn bay đế n, tôi có thể cảm nhận được luồng sát khí tỏa ra ngùn ngụt từ người đó. Hắn nắm lấy vài gã kia, ném ra phía sau. Lại liếc nhìn tôi. Đôi mắt sắc sau chiếc mặt nạ khiến tôi không chủ động mà co người lại. Vung kiếm cắt đứt dây trói, hắn vớ lấy cái chăn ném lên người tôi. Rồi, nhìn lại, như cảm thấy chưa đủ, hắn đặt kiếm bên cạnh, lấy tay túm hai đầu chăn, quấn kín tôi lại chỉ để lộ cái đầu khiến tôi nhìn như con sâu trong kén.

– Ngươi… ngươi là ai? – Gã cầm đầu để trần, quần dưới xộc xệch lắp bắp.

Lãnh Hàn Băng nhếch môi cười lạnh. Hắn phất tay gọi một tên áo đen đang đánh nhau ngoài cửa vào, chỉ tay vào gã cầm đầu đám sơn tặc, ra lệnh. Giọng hắn tuy khá nhỏ, dường như cố ý không muốn tôi nghe thấy nhưng những lời đó vẫn lọt vào tai tôi:

– Mang hắn ra ngoài. Đầu tiên móc mắt hắn ra, sau đó chặt từng ngón tay hắn, thiến hắn rồi quăng vào rừng cho dã thú ăn thịt.

………………

________________________

Chương này cặt hơi cụt nên nhá hàng chương sau luôn =))))))

”Mặt nạ rơi xuống, khuôn mặt tuấn mĩ hiện ra khiến người ta hít thở không thông. Nhưng mà…

Lâm Mặc… là chàng?”

À vâng, chính thế. Lâm Mặc nhà mình chưa kịp thú nhận đã bị bại lộ rồi =)))

Vợ anh xử lý anh ra sao đây?

Thỉnh chờ chương tới xDD ~~

Mẹ bọn trẻ

Shellry

CHƯƠNG 23.1: DỖ DÀNH

Lãnh Hàn Băng quay lại nhìn tôi. Tôi đoán, dưới chiếc mặt nạ bạch ngọc kia, hẳn sẽ là một khuôn mặt thanh tú, anh tuấn đến nhường nào. Hắn ngồi xuống bên giường, tiến sát đến chỗ tôi. Người trong phòng đã rời khỏi hết, hiện giờ, ở nơi này, chỉ có mình tôi với hắn. Chợt cảm thấy bí bức, tôi lùi sát vào thành giường, bặm môi nhìn hắn, tay nắm chặt chăn đang quấn quanh người mình. Đột nhiên, người nọ nhếch môi, cười. Bàn tay hắn nhanh chóng vươn đến, kéo chăn của tôi ra khiến tôi không kịp phòng bị. Tốc độ, quả thật quá nhanh.

Tôi bỗng chốc đỏ bừng mặt. Tấm chăn tuột khỏi, khoe ra bờ vai lộ liễu. Dấu hôn trên cổ và gần ngực cũng không còn vật gì che chắn, cứ vậy mà phơi bày. Tôi cảm tưởng tôi thật giống như một con dê con non nớt trước mặt người này, để mặc đôi mắt hắn bóc trần mọi thứ mà chẳng thể phản kháng.

Lãnh Hàn Băng giơ tay, định chạm vào dấu hôn đó, ánh mắt lộ ra khỏi mặt nạ có pha trộn thật nhiều cảm xúc phức tạp mà tôi không biết diễn tả làm sao. Nhưng, khi tay hắn sắp sửa chạm đến, tôi đưa tay túm lấy tay hắn, chặn ngang hành động đó, tay còn lại nhanh chóng vớ lấy chăn kéo lên che người.

– Lãnh giáo chủ, có phải ngài đã hơi quá rồi không?

Lãnh Hàn Băng thấy vậy thì bàn tay co lại thành nắm, giật nhẹ tay mình ra khỏi tay tôi, cúi đầu bước xuống giường. Tôi nghe hắn khẽ nói, mà cũng không biết có phải tai tôi có vấn đề hay không mà hình như trong giọng hắn còn xen lẫn ý cười:

– Xin lỗi. – Đúng là tôi nghe nhầm rồi, bởi khi Lãnh Hàn Băng quay lại đối diện với tôi, tôi vẫn thấy biểu cảm của hắn là cái vẻ lạnh nhạt dửng dưng như cũ. – Chúng nên nhanh chóng rời khỏi đây thôi.

Tôi gật đầu, nhưng chợt nhớ đến tình trạng hiện giờ của mình, tôi đưa mắt nhìn quanh, bối rối vì đồ của mình đã bị cái tên sơn tặc kia xé ra từng mảnh rồi. Không có quần áo, tôi cũng không thể quấn chăn thế này mà ra ngoài chứ.

– Sao thế? – Thấy tôi vẫn còn nắm góc chăn ngồi thu lu trên giường, hắn hỏi.

– Tôi… quần áo của tôi… ừm… – Tôi lúng búng nói không thành lời.

– À… – Lãnh Hàn Băng nhướng mi, giây lát sau đã ngộ ra lí do. Hắn liền bước nhanh đến, giằng lấy góc chăn tôi đang nắm, cuốn quanh người tôi thành một đám bèo nhèo nhưng đủ kín đáo. Đến giờ, tôi vẫn cảm thấy thật may mắn vì chỗ này có một cái chăn to như vậy, thật đó. Tiếp theo, nằm ngoài dự tính của tôi, Lãnh Hàn Băng bế bổng tôi lên, còn để tôi nằm gọn trong lòng hắn, lấy áo choàng choàng cả qua người tôi, sau đó rất tự nhiên mà đi ra ngoài. Lúc đi, cảm giác được tôi vẫn đang ngọ nguậy trong tay, hắn liền cúi xuống, thì thầm- Không thoải mái à?

Tôi thật muốn đấm cho kẻ này vài đấm!

Vị giáo chủ này, anh thấy tôi với anh diễn cái cảnh mờ ám thế này, thoải mái mới là lạ!!!!

Được rồi, đúng là không cần dùng nhiều dấu chấm than đến vậy, nhưng không dùng không được mà! Đây là cảm xúc của nữ chính khi đang trong ranh giới bị dụ dỗ ngoại tình đấy, mấy người có hiểu không???

Tôi hít một hơi, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn hắn:

– Tôi có người trong lòng rồi.

– Tôi biết.

– …- Thâm tâm tôi đang điên cuồng lật bàn! – Vậy ngài…

– Thế cô muốn quấn chăn rồi theo tôi bay qua bay lại à? Cô nương này, cô không xấu hổ nhưng tôi thì có đấy. – Lãnh Hàn Băng cười bảo.

Tôi không biết nên nói sao nữa, đành để hắn ôm mình như thế nhưng tay vẫn ngăn ở giữa, không để bản thân tiếp xúc quá gần. Tôi bất giác thấy môi người nọ nở nụ cười, tựa như có chút thỏa mãn. Tên này, chắc chắn là bị bệnh rồi! ಠ_ಠ

Bên ngoài, mấy tên sơn tặc chết như ngả dạ. Tôi thầm cảm thán. Kẻ này làm việc đúng là diệt cỏ tận gốc, giết sạch. Thấy tôi ngó đầu ra xem, hắn liền lấy tay ấn đầu tôi vào ngực hắn, không để tôi nhìn thấy mọi thứ xung quanh nữa. Giọng hắn tr