80s toys - Atari. I still have
Hiệp ước bán thân

Hiệp ước bán thân

Tác giả: Shellry

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324210

Bình chọn: 7.00/10/421 lượt.

có phim Hàn Quốc, tôi tặc lưỡi cho qua. Khi Lâm Mặc từ ngoài trở về, thấy cả quán trọ sạch sẽ tươm tất thì rất hài lòng, không keo kiệt tặng tôi nụ cười hại nước hại dân:

– Làm tốt lắm, lần sau phát huy nhé.

Ngày thứ nhất, Lâm Mặc chưa biết chuyện gì. Tôi cũng chẳng buồn nói. Ngày trôi qua.

Ngày thứ hai:

Lý Điền rầm rộ hơn, mang cả đám đào kép đến hát tình ca trước quán. Tôi đen mặt, lòng gào thét: “Chuyện quái gì đang diễn ra đây???”. Người dân trong làng tưởng quán trọ chúng tôi tổ chức hội hè gì đó, kéo nhau đến xem, gây ra tắc nghẽn trầm trọng.

Lâm Mặc thấy thế thì nhíu mày:

– Tên tiểu tử nhà họ Lý là bạn cô à? Lần sau bảo hắn ra chỗ khác hát hò tụ tập nhé. Như này phiền phức lắm.

Không chỉ huynh thấy phiền đâu, tôi cũng vậy đấy. =-=

Tôi mặc kệ Lý Điền, không thèm nói gì. Lý Điền lại tưởng tôi thích như thế, hát càng ngày càng dữ dội. Cuối cùng, không chịu nổi, tôi hầm hầm ra ngoài. Thấy tôi ra, mắt hắn sáng lên, sai đào kép hát to hơn nữa.

Tôi lại gần, dẫm lên chân hắn, hét lên:

– Công tử, thế này rất ảnh hưởng đến việc làm ăn của chúng tôi. Mong ngài đi chỗ khác.

Mọi người trong làng nhìn tôi.

Lâm Mặc ở trên tầng cao cũng nhìn xuống chỗ tôi, tôi thấy khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười nửa miệng như đang chứng kiến trò vui.

Đào kép đang đến hồi cao trào thì biết điều ngưng bặt.

Lý Điền mở to mắt cũng… nhìn tôi. Rồi, mấy giây sau, hắn nắm lấy tay tôi, khuôn mặt bày tỏ sự kích động cao độ:

– Tiểu Mai, nàng đang xấu hổ sao? Ta biết mà. Nàng cũng yêu ta mà phải không? A ha ha, ta vui quá đi.

Sau đó, hắn nhảy chân sáo đi mất, mặt vẫn giữ biểu cảm “phê phê”, không quên gửi cho tôi một cái hôn gió tạo ra tiếng trước khi biến mất ở ngã rẽ.

凸(⇀‸↼‶)

Ngày thứ ba và ngày thứ tư:

Lý Điền kiên trì chơi trò gửi thư tình, hết thư tình thì đến thơ tình, và tất cả đều dùng duy nhất một phương thức: gửi giấy. Bất kể thời gian, những câu từ đủ mọi thể loại thể hiện tình cảm đều được gửi tới. Giấy bắn từ cửa sổ, giấy luồn qua khe cửa, giấy ở mọi nơi. Lúc đầu, Lâm Mặc chỉ coi như mấy trò trẻ con, bảo càng tốt, đỡ tốn đồ nhóm bếp, không thèm để mắt, cho đến khi hắn đang tắm mà có kẻ tưởng là tôi, cũng cho chim bồ câu gửi giấy vào. Tối hôm đó chúng tôi có cháo chim bồ câu. Những chuyện cỏn con đó sẽ không làm Lâm Mặc giận, hắn vẫn sẽ làm bộ mặt bình thản không quan tâm, cho đến lúc hắn đang bê bát canh lên uống thì…

“Chiu”

Một mảnh giấy vo viên được bắn vào, bay với tốc độ cực đại, đáp ngay xuống bát canh của hắn làm nước canh bắn lên vài giọt vào má hắn. Mặt hắn tối lại. Tôi run rẩy rụt rè nhìn hắn. Khi ấy, tôi cảm tưởng như xung quanh hắn chính là Bắc Cực vậy, cả người hắn tỏa ra không khí u ám, sẵn sàng giết bất kỳ ai lại gần.

Lý Điền ơi là Lý Điền, anh giẫm phải đuôi sư tử rồi.

Tôi cảnh giác giương mắt nhìn Lâm Mặc, mong hắn hạ hỏa, trong lòng lầm bầm chửi rủa tên Lý Điền gì đó. Tại kẻ đó mà tôi không ăn được bữa cơm ngoan lành. Trời đánh tránh bữa ăn, hắn ta chưa nghe câu đó bao giờ sao???

Lâm Mặc nắm chặt đũa, đập cái rầm lên bàn. Nhưng thật kỳ lạ, hắn chỉ đứng lên, lấy khăn lau hết nước canh dính má, sau đấy đến bên bàn, ăn uống như bình thường, có điều bát canh kia bị gạt vào cấm địa. R.I.P bát canh. Tôi cảm thán.

…………..

Đến ngày thứ bảy, Lâm Mặc mặt càng ngày càng đen, tỷ lệ thuận theo độ “chuối” của mấy chiêu trò gắn danh “Lý công tử” kia. Sự giận dữ của hắn lên đến đỉnh điểm khi Lý Điền xông vào quán trọ, chỉ mặt Lâm Mặc mà bảo hắn ức hiếp tôi, hãy trả tôi lại, rồi là bla… bla… Lâm Mặc cười nguy hiểm:

– Cô ta bán thân cho ta rồi, ngươi chuộc được thì chuộc.

Tia lửa xẹt qua như vũ bão, mùi thuốc súng nồng nặc vất vưởng khắp không trung.

Lâm Mặc điên tiết thật rồi.

Lý Điền đứng thấp hơn Lâm Mặc hơn nửa cái đầu, cố vênh mặt lên cũng chỉ đến mũi hắn.

– Sao không chuộc được? Tiểu Mai phải là nương tử của ta.

– Tôi chưa từng nói thế. – Tôi yếu ớt xen vào.

Ngay lập tức, Hạ Mai đáng thương là tôi nhận trọn cái lườm sắc lẻm của Lâm Mặc với ý hỏi: ”Rắc rối là do ai gây ra hả?”

Tôi thừa nhận, đúng là do tôi gây ra, nhưng mà có phải tôi cố ý đâu? Chỉ do lực hấp dẫn của tôi quá lớn, già không tha, trẻ không thương, tên Lý dở người đó mắc phải lưới tình với tôi là bất đắc dĩ, liên quan gì đến tôi mà tôi lại bị lườm? Tôi thề đấy, tôi không có câu dẫn hắn đâu.

Lâm Mặc vẫn giữ nụ cười nhếch mép:

– Vậy ngươi hỏi cô ta xem cô ta có đồng ý đi với cậu không?

– Không, tôi không đi. Người tôi yêu là tiểu Mặc. – Tôi nhanh chóng gào lên.

Lâm Mặc trợn mắt nhìn tôi. Lý Điền mắt long lanh như cún nhìn tôi, như cầu xin tôi rằng tôi chỉ nói đùa thôi. Tôi muốn tự vả vào miệng mình. Tôi đang nói gì vậy chứ? Tên Lâm Mặc kia sẽ giết tôi mất. Làm sao tôi dám to gan mà phun ra câu đó chứ? Tôi khóc.

Cái miệng hại cái thân, mà đã phóng lao là phải theo lao, tôi mặt dày vòng tay qua cánh tay Lâm Mặc, làm vẻ thân thiết, nhân lúc đó ghé vào tai hắn thì thầm:

– Chẳng phải huynh muốn giải quyết rắc rối sao? Vậy thì phối hợp đi. Huynh cũng sẽ không bị mất cô gái trong làng bám theo nữa. Một công đôi việc còn