Polly po-cket
Hiệp ước bán thân

Hiệp ước bán thân

Tác giả: Shellry

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324150

Bình chọn: 7.00/10/415 lượt.

gì.

– Vậy thì cô được lợi quá… – Lâm Mặc kỳ kèo.

– Một tháng đấm bóp không than vãn. –Tôi ra giá.

Lâm Mặc nhướn mày, dường như chưa bằng lòng với giá tôi đưa ra.

– Thêm một tuần? – Tôi lại rầm rì.

Mày hắn nhướn cao hơn.

Tôi rủa, tôi rủa, tôi rủa!!!!

Đồ tham lam, tham lam, tham lam. (ΦωΦ)

– Hai tháng. – Tôi cắn răng, lòng khóc lóc, nước mắt tuôn như mưa.

– Chấp nhận. – Lâm Mặc cười tươi. Rồi, hắn ngẩng lên, tay vòng qua eo tôi, kéo tôi sát vào người hắn, nở nụ cười đểu cáng. – Mai Mai là của ta. Hai chúng ta đã công khai tình cảm rồi. Tốt nhất là ngươi nên biến nhanh đi, đừng đụng vào người của ta.

– Đúng vậy, chúng ta công khai rồi. – Tôi ôm hắn chặt hơn. Ôi, hai tháng khổ sai của tao, tao yêu mày lắm.

Lý Điền rưng rưng. Chuyện gì đến cũng phải đến, hắn òa khóc nức nở, quay lưng chạy ào ra ngoài, miệng còn vọng lại:

– Nàng đã phụ tình ta. Ta hận nàng.

Hắn vừa ra khỏi, hộ vệ của hắn không biết từ đâu cũng nhảy ra, phóng vèo theo hắn. Tôi chỉ kịp nhìn thấy hai vệt đen đen khuất dần và câu nói: ” Công tử hận cô! “ nhỏ dần…

Tôi gãi đầu, ngu ngơ hỏi:

– Ơ… chuyện gì vừa xảy ra thế nhỉ?

– Chịu. – Lâm Mặc nhún vai.

Lâm Mặc không biết, tôi cũng chẳng cần biết đâu nhỉ? (・・。)ゞ

………….

Chuyện về Lý Điền công tử tạm thời kết thúc tại đó, tôi và Lâm Mặc cho rằng đã kết thúc, bỏ nhau ra, người nào người nấy tiếp tục công việc. Lâm Mặc tiếp tục bán thịt bò ở cửa quán, tôi vào bếp chuẩn bị bữa tối, tiện thể ăn vụng vài thứ.

Đồ ăn được dọn ra, tôi tự giác ngồi vào bàn ăn, Lâm Mặc lau tay, cầm bát, xới cơm. Tôi nâng bát lên, đang định lùa cơm vào miệng thì trên bàn lù lù một vật thể đen sì. Hắn ta cướp lấy bát cơm của tôi, cướp lấy đũa trong tay Lâm Mặc, như hổ đói mà nhào vào bàn ăn. Vừa ăn, hắn vừa vỗ vỗ vai Lâm Mặc, nhồm nhoàm nói:

– Tiểu Băng Băng, ngươi kiếm được người mới rồi à? Nấu cơm ngon đấy. Ta kết rồi. Ăn đi, ăn đi, đồ ngon lắm. – Mỗi cái “ngon lắm”, hắn giơ đũa vơ vét hết tài nguyên trên bàn.

Tiểu Băng Băng? Hắn ta nói Lâm Mặc à? Tôi bụm miệng, suýt nữa phì cười. Đối diện, Lâm Mặc dùng ánh mắt sát thủ liếc tôi, ép tôi nuốt tiếng cười vào họng, trở lại vẻ mặt nghiêm túc. Rồi, hắn giằng bát cơm từ tay kẻ lạ mặt ra, đập phịch xuống bàn.

– Triều Vũ, ta nói thêm lần nữa, đừng có gọi ta bằng cái tên… đó, liệu hồn ta sẽ đá đít ngươi đấy. Còn nữa, ngươi ở đâu thì cút về đi, tên họ Ngạn kia đâu sao không bám lấy? Lết theo ta làm cái khỉ gì?

Tôi mở to mắt. Wow, Lâm Mặc mắng người kìa. Tên kia là ai thế nhỉ? Có thể làm Lâm Mặc vứt cái hình tượng nho nhã sang một bên chỉ bằng một câu nói thì quả là nhân tài. Tôi quan sát hắn. Tôi cũng không biết hắn là nam hay nữa nữa. Khuôn mặt thì thanh tú quá mức cần thiết khi tháo khăn bịt mặt, tóc dài buộc bổng, đôi mắt linh hoạt náo động nhưng đầy nét nữ tính, nhưng mà hắn ta không có ngực, giọng nói lại là giọng nam.

Triều Vũ quệt miệng, gác chân lên ghế, miệng cằn nhằn:

– Ngươi tiếc ta cả miếng cơm cơ à? Từ bao giờ mà ngươi keo kiệt thế? Bằng hữu lâu ngày không gặp, ngươi chào đón thế à?

– Ờ đấy! – Lâm Mặc hất cằm.

Triều Vũ không để Lâm Mặc vào mắt, phẩy tay:

– Xùy xùy, có gì nói sau đi. Giờ ta mệt lắm. Cô tên gì ý nhỉ? – Hắn bỗng quay sang tôi, hỏi. Nhận được câu trả lời rồi, hắn khóc vai tôi, như thể anh em thân mật lắm. – Mai Mai, cô chuẩn bị cho tôi một phòng nhé. Thời gian tới tôi ăn bám ở đây.

Lâm Mặc có vẻ giận, nhưng hắn ta cũng dung túng, không từ chối gì. Tối hôm đó, Triều Vũ ở lại quán trọ.

……….

Sáng, tôi đang ngủ ngon lành, phiêu diêu trong mộng đẹp thì bỗng nhiên cảm thấy hai má bị hai bàn tay nhéo lấy. Tôi mở trừng mắt, sẵn sàng gắt gỏng với tên nào dám phá giấc ngủ của tôi. Thường thường, Lâm Mặc có đánh thức tôi thì chỉ phũ phàng vẩy nước vào mặt thôi, sao hôm nay lại đi sử dụng bạo lực thế này?

Mở mắt, tôi đơ mất mấy giây. Trước mặt, Triều Vũ mặc bộ đồ thường dân cười toe toét. Hắn nhảy xuống giường, tay kéo tôi dậy, hào hứng:

– Lâu lắm không trở lại đây. Cô dậy đi. Chúng ta đi chợ. Đi sớm mới chọn được đồ ngon. Không khí cũng trong lành lắm.

Nể hắn ta là khách của ông chủ quán trọ này, tôi mời nửa tỉnh nửa mê ngồi đậy, chuẩn bị kha khá tươm tất rồi dẫn Triều Vũ ra ngoài đi chợ.

Chợ buổi sáng ở làng Thuận Bình công nhận là rất mới lạ. Bình thường, tôi toàn dậy muộn nên chẳng bao giờ được chiêm ngưỡng cảnh này. Không khí mát mẻ, chưa oi bức lắm khi mặt trời chỉ mới ló dạng. Nắng sớm nhẹ nhàng bao phủ lên ngôi làng nhỏ bé. Tiếng rao bán nhộn nhịp, rộn ràng đầy vẻ ồn ào và dân dã. Triều Vũ đi cạnh, miệng lúc nào cũng thường chực nụ cười sẵn sàng toét miệng. Tôi và hắn đang đi chọn đồ, đột nhiên, lọt vào tai là tiếng nói:

– Này, nghe gì chưa? Mặc ca ca thổ lộ tình cảm với con nhỏ mới đến đấy…

CHƯƠNG 4: TUYÊN BỐ CHỦ QUYỀN

Chương 4: Tuyên bố chủ quyền

“Rầm!”

Triều Vũ đập bàn, khuôn mặt biểu lộ sự kinh ngạc cao độ. Đôi mắt hắn mở lớn, nhịp thở hoạt động mạnh mẽ. Mấy chén trà đặt trên bàn chịu lực tác động, sóng ra ngoài bàn vài giọt nước.

Trái ngược với Triều Vũ, Lâm Mặc ngồi đối diện hơi nhướn đôi mày, mặt bình