
ừa ra khỏi cửa, ổng đã bị xoay vòng vòng vì tốc độ chạy như tên lửa của Như:
-Anh hai…..
– E hèm….cô gái phiền cô bé bé lại, đây là bệnh viện.
Như quay lại trừng mắt, nhưng sau đó cười rồi trả lời:
– Xin lỗi ông, tôi sẽ để ý…hi.
Ông ta khép cửa lại, cô đã hỏi cậu đủ điều với chất giọng khá nhỏ:
– Anh ơi…anh còn đau ở đâu không ? Đói không? Mệt không? Khát không? Sao mặt anh méo xệch vậy?
– Như ơi, cô chạy vào ôm trúng chỗ bị thương của Khánh rồi.
Cô hoảng lên khi nghe Nam nói, quả thật là cô đã thụi một cái lên vùng bị thương của cậu, làm vết thương rách miệng, rỉ máu ra.
– Á….em xin lỗi.
– Hình như hôm nay hai người có việc phải đi đúng không? Trễ rồi đó. Nãy giờ Tuyết im lặng, nhìn cậu.
– Ừ…đúng rồi. Đi thôi Như.
Mặc kệ, cô cứ lầm bầm nói mình ngốc cậu kéo cô đi ra xe.
Trong phòng, không khí trùng xuống. Cậu vờ ngủ để tránh mặt cô. Cô biết điều đó nên mở cửa đi ra khuôn viên ngồi. Còn cậu, tuy mắt nhắm nhưng tai vẫn nghe rõ tiếng bước chân của nhỏ đã rời đi. Cậu mở mắt suy nghĩ, nhưng mùi ete làm cậu khó chịu. “Đành phải kiếm một chỗ nào thoáng mát hơn thôi”, chiều theo suy nghĩ, cậu vô thức đến khuôn viên sau bệnh viện ngồi bệt xuống. Nhìn xung quanh đây, thật yên tĩnh. Đó là….. Đập vào mắt cậu bây giờ là hình ảnh một cô gái vắt vẻo trên cành cây, mắt hướng về khoảng không vô định.
– Cậu xuông đi, nguy hiểm lắm đó.
Cô giật mình, nhìn về người vừa nói. Là Khánh sao? Không phải cậu đã ngủ rồi sao? Cô nhảy từ trên cây xuống. Phịch…
– Sao cậu lại ra đây…mới tỉnh thì phải nghĩ đi chứ…kẻo cảm lạnh thì sao? Nhỏ lên tiếng trách móc cậu không lo bản thân. Còn nhỏ, chỉ mới một ngày mà đã ốm đi thấy rõ mà trách người khác.
– Cậu cũng như mình thôi mà. Phải chăm lo cho mình chứ. Lần này là Khách trách ngược lại Tuyết. Nhưng với nhỏ là lời quan tâm ngọt ngào và nhẹ nhàng. Đang cảm giác sung sướng, thì cậu lại dội một gáo nước lạnh vào mặt nhỏ. CHƯƠNG XIII (2)– Từ lúc vào viện đến giờ Bảo Anh có vào thăm mình không?Nhỏ khó chịu trả lời “không”. Cậu khẽ buồn và nhận ra sự khó chịu của Tuyết. Khánh nhận ra mình đã quá vô ý rồi, nhưng cậu không muốn nhỏ đặt thêm hi vọng nào nữa vì sau này nhỏ sẽ là người đau nhất. Cậu phải làm người ác thôi.– Mình cần chút gì đó gọi là tình yêu, cậu hiểu mình nói gì không?Nhỏ hiểu chứ, nhỏ hiểu rất rõ là đằng khác.– Mình không đáng để cậu yêu, không đáng để cậu quan tâm sao chứ….hức…hức…tại sao chứ…hức..hức…tại sao là cô ấy mà không là tôi chứ?Nhỏ khóc, khóc cho tình yêu của nhỏ, cho sự phũ phàng của cậu. Nhỏ khuỵu xuống nền đất. Cậu đau lắm chứ, nhưng cậu phải cố đóng hết vai diễn của mình:– Chuyện tình cảm nên dứt khoát. Chúng ta nên làm bạn thì tốt hơn.Tim nhỏ như ngừng đập, có cái gì đó chạy dọc khắp cơ thể, dường như là đau tột cùng. Sao cậu nở phũ phàng từ chối khi nhỏ còn chưa mở lời chứ. Thà rằng hôm đó, cậu đừng chắn phát đạn ấy, thì giờ nhỏ chỉ đau thể xác thôi. Cậu quả ác độc khi làm như vậy. Ngỏ hét lên và chạy ra khỏi bệnh viện trong nước mắt.– KHÔNG…..TÔI SẼ MÃI YÊU CẬU…TÔI SẼ KHÔNG BỎ CUỘCNhỏ cứ chạy, chạy mãi đến khi tiếng điện thoại kéo nhỏ ra:-Alo…– chị ơi….3 người chị giao đã bắt về rồi giờ phải làm gì đây ạ..– Mở cuộc họp bang, tuyên bố ra mắt bang chủ.– Dạ….– À đem xe đến đường X, cho chị nha…Nhỏ ngồi xuống ghế đá ở đó chờ đợi. Nhỏ luôn mong cậu sẽ đặt mình vào vị trí của nhỏ mà hiểu rằng nhỏ đã đau đớn cho tình yêu đơn phương này, đã bao lần để nước mắt chảy ngược vào tim. Nhưng vô vọng khi cậu đã phủ phàng đạp đổ niềm tin ấy đi. Còn gì nữa không? Cho tình yêu này. Một lát sau có một chiếc xe phân khối lớn chạy đến chỗ nhỏ.Còn Nam và Như khi lên xe thì họ không nói gì cả. Không khí yên lặng bao trùm lên xe, cho đến khi cô lên tiếng-Nam nè….– Hả….– Cậu có nghĩ hai người họ trong bệnh viện xảy ra chuyện gì không?– Tôi nghĩ là không vì họ là bạn của nhau mà.“Bạn của nhau” nếu thật là vậy thì cô đâu cần phải lo lắng như thế này cả. Cô nên giúp họ hay không? Định quay qua hỏi tiếp, thì cô bắt gặp hình ảnh Nam đang chóng tay lên thành cửa sổ xe, nhìn chăm chú vào phía trước. Những đợt gió lùa qua làm tóc Nam khẽ bay lên.” Lãng tử thế kia á….nhìn vậy mà cũng có lúc dễ thương ghê ta….what…mày đang nghĩ cái gì vậy Như “. Tuy cô suy nghĩ, nhưng mắt vẫn dán vào Nam.– Nhìn chăm chú vậy, phải tính tiền hao mòn nhan sắc thôi. CHƯƠNG XIII (3)Câu nói làm cô tỉnh, bất giác đỏ mặt xoay ra cửa bên kia che đi. Hình ảnh đó đã được Nam đưa vào tầm mắt mình.Tính toong….két…két…Cánh cửa mở ra, chiếc xe lao vào giữa sân. Họ bước vào nhà thì thấy hắn đang ngồi trên sopha suy nghĩ, không chú ý mọi thứ xung quanh diễn ra.– Này….Nam đập vai hắn. Bảo Anh thế nào rồi.Hắn giật mình vì cú va chạm vai đấy.– À, cô ấy đang nghỉ trên phòng đó. Mà vô việc chính luôn nha..2 người nghĩ nguyên do gì, Bang Anger bắt 3 người kia không?Câu hỏi hắn đặt ra ai cũng lắc đầu cả. Ai cũng tò mò mọi chuyện là như thế nào mà ngay thế giới ngầm cũng xen vào. Không khí bỗng chốc chìm trong im lặng, chỉ còn nghe tiếng bước chân người làm, tiếng tách trà của bọn hắn.Hey playboyIt’s about timeAnd your t