
một chút đau đớn.
“Vị thiếu chủ này là?”
Hoa Thiên Cốt không ngừng run rẩy: “Con… con là Hoa Thiên Cốt, bởi vì bát tự không tốt, từ nhỏ đã bị quỷ theo, con vốn… vốn muốn lên Mao Sơn bái Thanh Hư đạo trưởng học đạo. Nơi này… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Ta chính là Thanh Hư, đều tại bần đạo vô năng, khiến cả Mao Sơn bị tàn sát… Bây giờ, bây giờ sợ không thể giúp thí chủ được…”
“Thanh Hư đạo trưởng, ngài đừng nói như vậy, tại sao nơi này lại trở nên như thế? Là môn phái phân tranh? Hay yêu nghiệt quấy phá? Sao có thể tàn nhẫn sát hại nhiều người như vậy! Con… con có thể làm gì không? Thương thế của ngài phải làm thế nào đây?”
“Nội đan của bần lão đã bị phá, mất hết nguyên khí, không thể cầm cự được lâu nữa. Chỉ tại bần đạo có mắt như mù, không nhận ra đại đệ tử Vân Ế đã sớm nhập ma! Hắn muốn cướp đoạt thần khí từ thời thượng cổ, xích Thuyên Thiên, nội ứng ngoại hợp với yêu ma, khiến ngàn năm cơ nghiệp của Mao Sơn sụp đổ chỉ trong chốc lát. Thí chủ, xin hỏi người năm nay bao nhiêu rồi?”
“Tuổi mụ là mười hai ạ.”
“Thí chủ lên núi bằng cách nào? Tên nghiệt chướng kia đã tạo phù chú xung quanh đây, pháp thuật bình thường không phá giải được. Bần đạo đã tập trung tụ nguyên khí một ngày một đêm, cuối cùng vẫn không thể truyền tin tức ra bên ngoài.”
“Ban đầu con cũng không lên được, sau đó đi tìm Dị Hủ Quân, ông ấy cho con Thiên Thủy Tích, sau đó trên đường lên Mao Sơn lại gặp được một người tên là Hiên Viên Lãng và sư phụ Lạc Hà Đông của huynh ấy. Lạc lão tiền bối đưa một con ốc truyền tin, bảo con chuyển cho ngài, ngài sẽ nhận con làm đồ đệ.”
Thanh Hư đạo trưởng sắc mặt tái nhợt, cười: “Thì ra đã gặp lão già kia! Thí chủ gõ hai lần lên cái vân thứ ba của nó xem.”
Hoa Thiên Cốt gõ cạch cạch hai cái, đột nhiên trong ốc truyền ra tiếng thét như sư tử của Lạc Hà Đông.
“Thanh Hư đạo trưởng, Lạc Hà Đông ta muốn gửi một đồ nhi cho ngươi! Ngươi không muốn nhận cũng phải nhận! Gần đây bận bịu, lần sau tới tìm ngươi uống rượu!”
Lão đạo trưởng run run nở nụ cười: “Thật là tốt, trước khi chết còn có thể nghe thấy giọng cố nhân, tiếc là không còn cơ hội cùng nhau uống rượu.”
“Thanh Hư đạo trưởng…” Mũi Hoa Thiên Cốt cay cay, “Chỉ tại ông ấy đột nhiên có chuyện gấp phải quay về, nếu không đã lên núi rồi!”
“Gần đây thiên hạ đại loạn, ông ta trở về chắc cũng vì chuyện phong ấn. Tiểu thí chủ, có thể nhờ ngươi làm giúp một việc vô cùng gấp không?”
“Xin ngài cứ nói, con nhất định sẽ làm được!”
“Mười ba tháng sau, xin thí chủ hãy giúp ta tham gia Quần Tiên yến ở Côn Luân, báo cho chúng tiên nhân chuyện Mao Sơn bị đệ tử bản môn cướp xích Thuyên Thiên. Hiện giờ ma giới, yêu giới đều hỗn loạn, nhiều nơi phong ấn đã bị phá giải, yêu ma thoát ra. Mong rằng chúng tiên nhân sẽ bảo vệ thật tốt mười lăm món thần khí thượng cổ khác, nếu không ngộ nhỡ Yêu Thần xuất thế, sợ rằng không có cách khống chế, trăm họ lầm than.”
Hoa Thiên Cốt hoang mang gật đầu.
“Tuy rằng đệ tử bản môn chết thảm, nhưng Mao Sơn vẫn chưa bị diệt. Thí chủ, ta tạm truyền chức chưởng môn cho ngươi, khi tham gia Quần Tiên yến hãy dùng Mao Sơn lệnh, tập hợp tất cả đệ tử bên ngoài quay về núi, chấn chỉnh bổn môn, đoạt lại xích Thuyên Thiên.”
“Con? Con…”
“Không sao, nếu lúc đó tiểu thí chủ không thích thì giao lại chức chưởng môn cho người trong phái, tiểu đệ tử Vân Ẩn của ta là người có thể tin cậy.”
Hoa Thiên Cốt gật đầu: “Con sẽ nói cho Vân Ẩn, để huynh ấy đoạt lại xích Thuyên Thiên, chấn chỉnh môn phái.”
Thanh Hư lão đạo gật đầu, một tay kết ấn điểm lên mi tâm Hoa Thiên Cốt, ấn ký của chưởng môn chợt lóe lên rồi biến mất. Nàng cảm thấy một luồng nguyên khí và nội lực mãnh liệt chảy ào ào vào người mình.
“Thanh Hư đạo trưởng…”
“Bần đạo truyền tất cả đạo hạnh còn lại vào người thí chủ, coi như tỏ chút lòng cảm tạ.”
“Sư, sư phụ…” Hoa Thiên Cốt quỳ xuống chuẩn bị dập đầu, ý của ông ấy là muốn nhận nàng làm đồ đệ sao?
“Thí chủ mau đứng dậy, ta là người sắp chết, không thể dạy con thứ gì, hãy tới chỗ khác tìm thầy đi. Thiên hạ rộng lớn, chẳng thà chọn Trường Lưu trên thiên giới. Nếu con có thể được Tử Họa đích thân dạy dỗ, coi như là đại phúc, cũng không uổng phí duyên phận của ta và con nơi đây.”
“Bái một sư phụ khác?”
“Phải, Trường Lưu thượng tiên, Phong Sương Nhất Kiếm Bạch Tử Họa, người có đạo hạnh cao nhất tiên giới hiện nay. Đưa ốc truyền âm đây, ta sẽ giao con cho hắn, nhưng tính hắn vô cùng nghiêm túc, không biết có chịu nể mặt bần đạo không. Hơn nữa cũng thông báo một chuyện quan trọng khác, nhờ hắn xử lý tàn cục giúp bần đạo.”
Nói xong, Hoa Thiên Cốt thấy Thanh Hư đạo trưởng lẩm bẩm, âm phù từ miệng bay ra, chui vào ốc truyền tin, cũng không biết là nói gì.
Xong xuôi đâu vào đó, đuôi ốc hơi đỏ lên.
“Con có thấy cung vũ bên hông ta không?”
Hoa Thiên Cốt lúc này mới thấy một sợi lông chim trắng thuần không dính chút máu, nhưng vừa nãy rõ ràng đâu có. Hay tại bây giờ nàng có chút pháp lực rồi?
“Thấy ạ.”
“Con lấy nó xuống, bảo quản cẩn thận. Đây là tín vật của chưởng môn. Ngoài ra dưới lư hương trong đại điện có hai bản bí tịch, một là “T