
ng ông Thịnh vào trong ngồi xuống…
Cậu nhìn quanh căn phòng gỗ, được trang trí và xây theo kiểu Nhật cũng khá lạ mắt.
– Ông ta đã trả ông bao nhiêu để làm chuyện đấy? Tôi có thể trả gấp đôi.
Măt cậu đảo quanh mọi thứ trong căn phòng, dừng câu nói ánh mắt cậu cũng dừng lại theo nhìn chằm chằm vào ông Thịnh.
– Cậu nói gì, tôi không hiểu – Ông Thịnh vờ ngạc nhiên trước những lời nói lạ của Tuyết Y.
– Xi măng đóng chặt não ông rồi à, hay cố tình không muốn hiểu điều tôi nói.
Ông Thịnh cười như mếu :
– Thật sự tôi không hiểu cậu nói gì?
Tuyết Y nhún vai, miệng hơi buông trễ xuống :
– Được rồii, ông không muốn nói thì thôi vậy.
Cậu đứng dậy :
– Nên nhớ, tôi có thể cho ông sống một lần thì cũng có thể cho ông chết được lần nữa đấy.
Đáy mắt chứa đầy hàn khí giọng nói đanh thép nghiêm tàng của Tuyết Y vang lên như gọng kìm giữa phòng làm ông Thịnh lạnh cả sống lưng.
Hai tay vò chặt lại sườn quần, nhìn theo Tuyết Y đi trong ánh sáng dần mờ nhạt…mồ hôi cứ thế vã ra.
Ông thừa hiểu tính Tuyết Y, đã từng bị hắn hành hạ một lần nên hiểu được những trò cậu nghĩ ra đều kinh khủng đến đâu.
Nhưng bây giờ đắc tội với ông Đổng chắc chắn cũng sống không yên rồi. Ông ta đã nắm giữ bí mật của ông Thịnh nên mới có thể bắt ép ông làm chuyện đó được.
…
Tuyết Y về côngty, cậu gọi ngay cho ông Mạnh đến.
Nửa tiếng sau, ông đã xuất hịên trong văn phòng.
– Chú ngồi đi.
Tuyết Y mời ông Mạnh ngồi, cậu vào vấn đề ngay :
– Chuyện cháu nhờ chú không cần làm nữa. Bây giờ chú mau điều tra giúp cháu những năm gần đây người này đã làm những gì.
Tuyết Y thẩy tấm ảnh lên bàn.
Ông Mạnh gật đầu cười :
– Không thành vấn đề.
…
– Chủ tịch, có cô :
– Triệu bên C.L đến.
– Cho vào đi.
– Dạ.
Cô thư kí cúp máy mỉm cười nhìn hai người :
– Mời hai người theo tôi.
Tử Di gật đầu cùng Níck đi theo thư kí.
Cạch…
Cánh cửa bật mở, cả hai bên đều sửng sốt khi nhìn trực dịên nhau…Mặt Tử Di đột nhiên tái xanh lại khi nhận ra người đàn ông bệ về trước mắt, tay cô hơi run cô nắm chặt chiếc túi xách để đỡ đi.
Cặp mắt hí của ông Bách chợt mở lớn hết cỡ, miệng há hốc khi nhìn thấy Tử Di hết sức sửng sốt “Chẳng phải cô ta đã chết cách đây mấy năm rồi sao “.
Thư kí, đưa tay mời :
– Mời hai người vào.
Níck mỉm cười gật đầu, cậu không để ý đến mấy thái độ khác lạ của Tử Di.
Cô đi trong vô thức đến ngồi đối diện trước mắt ông Bách.
Ông ta nuốt khan nói :
– Cô là…
…
San Phong nhíu mày nhìn hai người vừa đi vào nhà hàng trước mình, Gia Linh cũng vừa lúc thấy họ, khoé môi nhếch lên cười.
– Anh này…
– Ừ sao em.
– Dù gì cũng đang mưa vào kia ăn nhé.
– Ừm – San Phong gật đầu cười.
…
Họ vừa ngồi xuống, Vũ Thanh đã nhìn thấy Gia Lih cùng San Phong. Cũng may Ngữ Yên ngồi quay lưng lại phía ra vào nên không thấy họ. Lén đưa mắt nhìn qua Ngữ Yên rồi cậu vờ bơ đi nhìn chỗ khác coi như chưa thấy hai người kia.
Không bình yên như vậy…Gia Linh níu tay San Phong cười nhìn về phía hai người kia nói :
– Anh xem, kia là ai?
San Phong nhìn theo hướng mắt cô. Đúng là Ngữ Yên và cả Vũ Thanh. Họ thân nhau từ lúc nào vậy.
Gia Linh lên tiếng tiếp :
– Mình lại cùng ăn cùng họ đi.
– Ừ.
..
Cộc cộc…
San Phong cười cười gõ nhẹ tay xuống bàn, tằng hắng nhìn qua lại hai người nói :
– Thân nhau từ lúc nào thế.
Ngữ Yên đang chăm chú nhìn menu thì giật mình, cô ngước đầu dậy, ánh mắt nguội đi khi thấy có cả Gia Linh đi cạnh San Phong. Cô cười gượng :
– Hai người cũng đi ăn à?
– Đừng đánh trống lảng thế chứ…- San Phong ngồi xuống cạnh Vũ Thanh, nụ cười gian tà nhìn Vũ Thanh – Bạn hiền…có ý đồ gì với người của tớ à.
Câu nói đùa của San Phong làm Ngữ Yên thấy nhói lòng. Đúng là trong lòng cậu cô chẳng là gì nên có thể đem đùa vô tư với một người đàn ông khác như vậy.
Gia Linh cười cười cũng ngồi xuống cạnh Ngữ Yên. Đặt túi xách qua một bên, miệng nói :
– Hai người định hẹn hò bí mật à?
Vũ Thanh thở hắt ra. Đã cố trở thành người lạnh lùng mà hai người này cứ ép mình nói.
Cậu nhìn Gia Linh, mắt hơi cười :
– Chuyện lần trước anh nói vơi em. Suy nghĩ kĩ chưa.
Lại nhắc chuyện đó. Gia Linh nhíu mày nhẹ nhìn cậu, đưa mắt xang xem San Phong có phản ứng gì. Cô lảng ngay đi :
– Để sau đi.- Gia Linh nhìn San Phong – Anh ăn gì, em gọi luôn cho.
– Beefsteak đi.
– Còn hai người.
Vũ Thanh trả lời thay Ngữ Yên :
– Cũng vậy đi.
Gia Linh vẫy tay cho phục vụ gọi 4 xuất beefsteak chín bảy phần rồi quay xang nhìn Vũ Thanh, cô cố đùa để gán ghép hai người kia :
– Nhìn hai người đi cùng nhau, em cứ tưởng cặp nào đang yêu nhau chứ.
San Phong hích nhẹ người Vũ Thanh nói :
– Định cướp vợ của bạn đấy à. Không được đâu nhé bạn hiền.
Tuy lại chỉ là 1 câu nói đùa nữa thôi của San Phong mà làm tim cô hẫng một nhịp. Cô cúi đầu, mặt hơi nóng lặng im không nói gì.
Vũ Thanh lắc đầu cười :
– Không đâu. Tại gặp Ngữ Yên đang trú mưa nên rủ đi ăn chung vậy thôi. Không có gì đâu.
Mặt Vũ Thanh tự nhiên ngượng ngập chối câu hỏi bằng một tràng. San Phong phì cười :
– Làm gì mà căng thẳng vậy, chỉ đùa thôi mà.
– Ừ.- Vũ Thanh nửa cười như mếu.
– Đừng bảo cậu đang ngượng đấy