The Soda Pop
Hoa Vô Lệ

Hoa Vô Lệ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326393

Bình chọn: 10.00/10/639 lượt.

ông có ý gì với gái già đâu mà nhất là chị.

Đan Băng vừa dứt câu đã cười ruồi một cái mới bước đi không ngần ngại… Nhã Kỳ đứng bần thần nhìn theo, miệng vẫn còn lẩm bẩm “Cậu ta vừa nói mình là gái già….ôi mẹ ơi…huyết áp của tôi..” Nhã Kỳ vuốt ngực cho hả cơn tức.

Đan Băng vô tình nhưng đã đi vào mắt của bao chị gái đứng đấy…Song Linh cũng lọt vào số đấy, giây phút đấy Đan Băng bỗng nhiên toả sáng trong lòng các nàng…Hàn thiếu mải nói chuyện với mọi người nên không để ý mấy…Song Linh miệng vẫn há hốc ra nhìn theo Đan Băng thì đúng lúc cậu cũng xoay ánh mắt về phía cô, 4 mắt chạm nhau… Song Linh vờ ngại ngùng cười mỉm cúi đầu xuống, cô vừa cười thầm “tôi đếm đến 3 là anh sẽ lại đây thôi…hoho”. “1…2…3” vẫn trả thấy tiến triển gì, Song Ling ngước mặt lên thì đã thấy Đan Băng mất dấu từ lúc nào, hóa ra cô đang tự nghĩ cả… Song Linh đưa mắt kiếm quanh rồi dừng lại chỗ mấy ngưoờ bạn ba mình…ánh mắt cô không dời khỏi được anh đẹp trai – hiện tượng mới kia…Vốn có tính đứng núi này trông núi nọ nên vừa gặp trai đẹp là Song Linh đã sáng hêế cả mắt lên, cô lay lay tay Tuyết Y, nói:

– Hàn thiếu à…anh có quen người kia không?

Song Linh chỉ tay về phía Đan Băng, Tuyết Y nheo mắt nhìn theo, cậu suýt cười vì cách ăn mặc mới của Đan Băng, từ bao giờ đứa em chuyên mặc đồ rách của mình lại thay đổi phong cách đột ngột vậy. Cậu nói:

– Có chuyện gì sao?

Nghe câu hỏi này của Tuyết Y, Song Linh cũng không biết trả lời sao nữa, chẳng nhẽ cô lại nói là đi làm quen à…không được chắc chắn là vậy.

Song Linh nói quanh:

– À thì em hỏi hộ đứa bạn thôi mà…

Chỉ cần nhìn nét mặt của Song Linh là Tuyết Y đã đoán được ý định của cô, cậu chỉ cười thầm, khoé miệng cong lên như cười:

– Người đấy là Đan Băng.

Song Linh che miệng, mắt trợn to:

– Gì cơ??? Đấy có phải em trai anh không…??

Tuyết Y gật đầu. Song linh cắn cắn môi “Nghe nói em Hàn thiếu bị les mà sao lại nhìn men đến vậy…”

– Sao em nghe đồn cậu ấy…

Tuyết Y nhún vai cười:

– Cái đấy anh cũng chưa biết.

Nói xong, cậu lại quay đi nói chuyện với người khác, Song Linh cứ nhìn về phía Đan Băng mịêng vẫn còn há ra đầy sốc…”Nhìn như này ai bảo…Kinh khủng quá…” Song Linh lắc mạnh đầu “Không được rồi…Hàn thiếu hay Huỳnh tổng vẫn là lựa chọn an toàn hơn…” Cô bước đến chỗ Hàn thiếu cười nói cho qua chuyện lúc nãy…



San Phong nhìn Đan Băng từ trên xuống dưới, cậu bật cười:

– O.M.G~ cool boy – hiện tượng mới à…

Gia Linh do không quen nên cũng trả hiểu San Phong nói về vấn đề gì, cô chỉ cười chào anh đẹp trai này rồi im lặng. Tử Di cũng thoáng ngỡ ngàng trước vẻ đẹp tiềm ẩn của Đan Băng bình thường nhìn cậu rất lôi thôi mỗi khi nhìn cậu là thấy vẻ lười nhác từ cách ăn mặc nay tự nhiên lại chỉnh chu thế cũng choáng thật.

Đan Băng trề môi, tay búng búng cánh hoa gần đó:

– Chị ôsin trốn nhà đi bụi không giặt là quần áo cho em nên mới phải lôi mấy đồ rườm rà này ra mặc đấy chứ.

– Phụt….khụ…khụ….hâhhaha…

Nguyên ngụm rượu trong miệng Gia Linh phun thẳng vào chiếc áo của Đan Băng. Cậu bần thần nhìn cô ngoác miệng ra cười…

San Phong cũng ngẩn người Tử Di thì đờ đẫn nhìn Gia Linh, có gì mà cô cười vậy.

– khụ..khụ..hụ…

Sau tràng cười hình như bị sặc nên chuyển xang ho…San Phong vuốt lưng cho Gia Linh…miệng nói:

– Lên dây à….

Tử Di phì cười, cô che miệng lại Đan Băng lắc đầu kéo tay San Phong đi xa vài bước mới nói:

– Chị ấy bị sao vậy?

San Phong cười to, Đan Băng đưa tay bịp mồm cậu lại, nói:

– Lại đến lượt anh à?

San Phong cô nhịn, cậu xua tay:

– Chắc đi Anh về nên thỉnh thoảng ẩm IC vậy…bỏ qua đi…hâha…

– Vừa từ Anh về á?

– Ừm…sao thế?

Đan Băng bỏ mặc luôn San Phong đứng đấy, cậu lại bên Gia Linh, nghiêm chỉnh lại, miệng cười nhẹ lịch sự:

– Nghe nói chị vừa ở Anh về à?

– Vâng – Gia Linh mặt mày vẫn còn đỏ vì cười nhiều, cô gật đầu – Có chuyện gì sao?

Đan Băng hỏi tiếp:

– Vậy chị ở đấy lâu chưa?

– Mới 2-3 năm thôi.

– Vậy là được rồi – Đan Băng lẩm bẩm.

– Em nói gì cơ ? – Gia Linh không nghe rõ liền hỏi lại.

Đan Băng lắc đầu cười:

– À không, không có gì…- Cậu đổi xang Tử Di – Cậu thấy hôm nay nhìn tôi thế nào? – Đan Băng hất mặt.

San Phong trề môi:

– Một ngày như mọi ngày thôi.

– Nhìn cậu hơn mọi ngày – Cùng lúc đó Tử Di cũng lên tiếng khen.

Đan Băng cười tít mắt:

– Một số người lại ghen với vẻ đẹp thiên phú của tôi rồi đấy.

– Ôi ôi…Băng ơi em vừa nói gì thế – San Phong nhăn mặt hỏi lại…

– Không có gì…- Đan Băng, Tử Di nhìn nhau cười khiến San Phong thấy mình như trò đùa. Cậu gắt giọng:

– Này Di 33 em về phe ai thế…

Tử Di cười cười không nói gì. Gia Linh nhìn Tử Di cũng phải ghen tị, có vẻ cô gái này rất được các chàng yêu thích…ngay cả Gia Linh nhìn Tử Di cũng thấy thích nữa là….một vẻ đẹp trẻ con lại coò hiền nữa chứ…Gia Linh thở hắt ra nhìn tự ước mình cũng được như Tử Di thì tốt biết mấy.

– Huỳnh tổng….- Gịong Song Linh lại vang lên bất ngờ.

San Phong nhìn qua Song Linh cười rồi lướt ngay qua người bên cạnh, sao lại là Hàn thiếu, cậu nhớ rõ ràng người đi cùng Hàn thiếu là Nhã Kỳ đấy chứ.

San Phong hỏi:

– Ô Hàn thiếu đây vậy Nhã thư đâu???

– Sao