Pair of Vintage Old School Fru
Hoa Vô Lệ

Hoa Vô Lệ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326162

Bình chọn: 7.00/10/616 lượt.

ng salong, mặt đăm đăm tay cầm chặt chiếc điện thoại đến nỗi lòng bàn tay trắng bạch ra.

Vấy sao Tuyết Y không nói gì hết….và cả những vết thương trên người cậu nữa có phải do họ đánh không?…Tử Di cắn chặt môi, lúc này cô không còn thấy hận Tuyết Y nữa mà thay vào đó là một cảm giác xúc động. Mà cô cũng chưa từng nghĩ người luôn hành hạ cô như cậu lại đưa tay ra giúp mình như thế…có phải Tuyết Y không vậy. Nhưng cô lại nhớ những điều cậu làm ra trước đây với cô nó thật kinh tởm lẫn đáng sợ, tâm trạng Tử DI thật hồn loạn, 1 chút cảm tình với Tuyết Y nhen nhóm lên đan xen vào số hận của cô với cậu…Tử DI thấy hoang mang trước chuyện này, cô không biết mình nên hận hay nên bỏ qua những gì cậu đã làm trước đây…

Tử Di đứng dậy, cô trở lại phòng nhẹ nhàng mở cửa đi vào…

Tử Di đứng trước giường nhìn Tuyết Y đang trong giấc ngủ, cô nhíu mày tâm trạng thật phức tạp nên tha thứ hay không?… Tử Di đứng thật lâu thật lâu đầu mắt cô nhìn chăm chăm Tuyết Y mịêng lẩm bẩm đi lại 1 câu..

– Rốt cuộc anh là người tốt hay xấu.

Tuyết Y cau mày cựa mìnnh, cậu díu díu mắt rồi mở hé ra thấy Tử Di đang đứng trước mặt mình, cậu quay mặt về phía cửa kính tay vơ gối nhắm mắt lại miệng nói giọng ngái ngủ:

– Tôi quyến rũ ngay cả trong lúc ngủ cơ à.

Tử Di buột miệng :

– Anh là người giúp tôi.

Tuyết Y mở bừng mắt,tay nắm chặt gối, không quay lại nhìn Tử Di mà nói:

– Cô nghe điện thoại của tôi.

– Ừ. Anh rốt cuộc là người thế nào? – Tử Di đanh giọng hỏi.

Tuyết Y từ từ ngồi dậy, cậu lấy vẻ mặt cười cợt nhìn Tử Di, khoé môi nhếch lên theo đường cong nói:

– Cô nghĩ tôi giúp cô thật đấy à?

Tử Di chau mày nhìn cậu suy nghĩ, cô cũng chưa tin vào điều đấy lắm thế mới hỏi đây :

– Vậy sao anh lại làm vậy?

Tuyết Y cười bật ra, cậu nheo nheo mắt nhìn cô, miệng nói :

– Tôi muốn kiếm tiền được không.

– Là sao? – Tử Di không hiểu.

– Đừng quá tò mò thế chứ.

Tuyết Y đứng dậy, cậu lách qua ngừơi cô không quên dừng lại một chút rồi cười chậc lưỡi bước ngang qua cô.

– Cảm ơn.

Tuyết Y khựng người lại, bước chân cậu dừng lại nơi ngưỡng cửa khi nghe câu nói đó phát ra từ miệng Tử Di, qua giây phút sững sờ, Tuyết Y cười:

– Gì cơ?

– Dù sao cũng cảm ơn anh.

– Ồ…vinh dự quá – Tuyết Y cười rồi đi xuống nhà.

Tuyết Y nhìn chiếc địên thoại Tử Di vẫn đang đặt trên bàn, cậu cầm lên gọi lại cho người lúc nãy:

– Nói lại đi.

– …

– Ừm…

– …

– Đúng giờ đấy đến sân bay đón họ.

– …

– Ừm.

Tuyết Y tắt máy miệng mím chặt lại. Ông Thịnh thật sai lầm khi đã thất hứa và dùng trò bạo lực với Tuyết Y rồi.

Thật ra nếu Thịnh tổng giữ đúng lời nói gì Tuyết Y cũng sẽ giữ lời hứa của mình chuyện đấy sẽ không có người nào biết hết. Chuyện cậu thay thế cho Tử Di hoàn toaà vì một lý do khác với mọi mọi người đã nghĩ là yêu cô nên mới làm thế mà chỉ vì cậu muốn xem người cha mình sẽ làm gì khi mình bị bắt và muốn tiêu bớt số tài sàn ông đã dành cho Đan Băng mà không dành cho mình. Không ăn được thì đạp đổ vậy thôi…



– Các người đưa tôi đến đây làm gì?

Hai tên mặc áo véc đen nhấn vai ông Thịnh xuống…

– Buông ra, các người là ai…

Bà Thịh với bà Minh ngồi im một chỗ nhìn vẻ mặt mấy người bắt họ đến đây ghê gớm quá nên không dám lên tiếng.

– Chúng ta gặp lại nhau rồi…

Ba người quay qua nhìn người đang từ cửa bước tới. Ông Thịnh tái mét mặt miệng lắp bắp:

– Sao…sao mày…

– Không có việc gì tiền không giải quyết được cả, ông cũng đã từng là tổng tài mà không thể hiểu được câu đấy sao. Trí óc ông có vẻ hạn hẹp quá nhỉ.

Tuyết Y đìem nhiên ngồi vào ghế đồi diện với ông Thịnh, bà Minh ngồi kế ông Thịnh liền nói:

– Tôi, tôi không liên quan gì tới họ, cậu…

– Câm. Tôi chưa cho phép bà lên tiếng.

Cậu hất mặt nhìn hai tên áo véc đen, chúng hiểu ý lôi bà ta ra ngoài nhốt vào phòng bên cạnh mặc kệ bà ta gào thét gì đó.

Tuyết Y ngồi vắt chân ngả người ra sau, phong thái thật thong dong, cậu xoa xoa chiếc nhẫn ngón út trên tay mình, khóe môi cong như đang cười nói:

– Phải bắt đầu từ đâu đây.

Ông Thịnh nuốt nước bọt, ông ta đổi ngay thái độ mặt mày nhăn nhúm sợ sệt:

– Tôi chỉ nghe lời bà Minh mới làm thế,tất cả là do bà ta…

Tuyết Y bật cười lắc đầu:

– Ông lại làm một điều nữa khiến tôi càng ghét ông hơn đấy.

– Sao sao…cơ…cậu…

Tuyết Y hất mặt lần nữa, Hai tên áo đen còn lại lôi ông Thịnh đứng dậy

– Các người…các người làm gì tôi …

– Mấy cậu không được làm như thế…- Bà Thịnh thấy chồng mình bị mấy tên kia buộc tay buộc chân là gì đó, bà vội vàng lao tới can ngăn nhưng bị hất ra, bà ta lao bên Tuyết Y vồn vả van xin :

– – Cậu làm ơn tha cho chúng tôi đi..tôi sẽ trả lại tiền mà.…cậu làm ơn đừng làm gì ông ấy, ông ấy cũng đã có tuổi rồi. Cậu…

Tuyết Y cau mày :

– Bà nên biết điều kút xang một bên đi, rồi sẽ có phần bà thôi.

Mặt mày bà Thịnh thất sắc, bà ta run run, nước mắt nước mũi giàn dụa cố níu chân Tuyết Y van xin:

– Cậu cậu đừng…đừng giết tôi…

Tuyết Y phì cười:

– Làm gì có chuyện đó, bà đừng nghĩ quá xa như thế. Chuyện bà cần làm rất nhẹ nhàng thôi. Gìơ thí kút xang một bên nếu không muốn mình bị đau.

Bà Thịnh lồm cồm bò qua một bên vừa khóc vừa nấc nhì