
à?
“Vợ…” San Phong hơi ngạc nhiên về từ lạ ấy, cậu khẽ cười gật đầu:
– Cô ấy bị sao vậy ạ?
– Cô ấy bị suy nhược cơ thể trầm trọng, cậu cần bồi bổ và chăm sóc quan tâm đến vợ mình nhiều hơn đấy người chồng trẻ ạ.
Người bác sĩ vỗ vai San Phong cười cười nói khiến cậu ái ngại. Lần đầu có người nói với mình những câu này. Cậu ngơ ngác gật đầu như thanh niên mới lớn :
– Cảm ơn bác sĩ.
– Ừm.
Ngươờ bác sỹ đi rồi, San Phong vào phòng thăm Tử Di. Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống bên cô, nhớ lại những lời bác sỹ vừa nói, đột nhiên San Phong bật cười.
Có khi nào chuyện ấy thành sự thật không??
– Nước…
San Phong vội vàng đứng dậy rót nước ra cho Tử Di, nâng đỡ người cô dậy…
…
– Hàn thiếu vào nhà em uống trà chứ.
Đây có thể là được coi là một lời mời gọi kín đáo của Nhã Kỳ…đôi mắt cô long lanh, núi đôi lúc nào cũng ưỡn lên vẻ khiêu khích.
Do hơi men khi nhìn thấy những điệu bộ gợi tình đó của Nhã Kỳ, máu đàn ông trong cậu đã hạn chế từ khi có Từ Di nay lại trỗi dậy, Nhã Kỳ ngồi trong xe, rướn người dí sát Tuyết Y, da thịt mát mẻ của cô chạm vào bàn tay tham lam của Tuyết Y khiến cậu nóng bừng..
Tuyết Y kéo cô sát vào mình hôn ngấu nghiến lên đôi môi đỏ chót dần dần trượt xuống chiếc cổ trắng cao. Nhã Kỳ ôm chặt lấy cậu vẻ mặt mãn nguyện.
Đột nhiên gương mặt mệt mỏi đôi mắt ươn ướt thân hình và cả cái bóng nhỏ bé buồn bà của Tử Di lại hiện lên trong đầu Tuyết Y…
Cậu khựng người lại khiến Nhã Kỳ cụt hứng, cô cố thúc đẩy tinh thần cậu bằng một cái hôn thì Tuyết Y đẩy mạng người cô ra, vẻ mặt trở nên trong suốt :
– Xuống xe đi.
– Anh vừa nói gì.
Thái độ nóng lạnh của Tuyết Y làm Nhã Kỳ sượng người, cô như một con rối mà Tuyết Y muốn làm gì cũng được sao.
Nhã Kỳ cắn mạnh môi nhìn Tuyết Y nhưng cô không dám để lộ thái độ bất mãn của mình mà chỉ cố kìm giọng nói:
– Hôm nay chắc tâm trạng anh không tốt vậy…đành để lúc khác.
Cô mở cửa xe bước ra ngoài. Tiếng gót giầy mạnh đến mức như sắp nứt đất ra vậy.Mặt mày tối sầm như sắp giết người đến nơi.
Tuyết Y gục mặt xuống vô lăng. Sao cố mãi mà gương mặt đó vẫn cứ hiện hữu trong tâm trí cậu….
…
Về đến nhà thấy bên trong tối om không chút ánh sáng.
Tuyết Y lái xe vào trong. Cậu nhíu mày nhìn lên tầng trên thường ngày khi cậu chưa về đều để đèn ngủ sáng vậy mà hôm nay lại không “Chẳng nhẽ Tử Di vẫn chưa về??”
Ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu khiến Tuyết Y khó chịu. Cậu xuống xe bước đi xải dài nhanh chóng vào nhà rồi lên phòng.
Cậu từ từ mở cửa phòng, bật côngtắc đèn lên nhìn quanh căn phòng trống không có Tử Di.
Cậu mím môi rồi chạy xang các phòng trong biệt thự, mệt đến đứt hơi mà vẫn không thấy cô đâu.
Tuyết Y ngồi phịch xuống salong…thở hắt ra, mắt nhắm nghiền lại ..”Rốt cuộc cô đang ở đâu…??”
Tiếng chuông điện thoại reo lên, Tuyết Y mở bừng mắt vội vàng cầm máy rồi đột nhiên khựng lại. Cậu đã ném điện thoại của Tử Di xuống nước rồi còn đâu nữa.
Càng ngạc nhiên hơn nữa, số máy Huỳnh tổng hiện lên màn hình. Cậu cau mày miễn cưỡng mở máy, giọng nói thật tự nhiên:
– Huỳnh tổng có chuyện gì sao?
Bên kia đầu dây, San Phong cau mày trước giọng nói thản nhiên của Tuyết Y, cậu mím môi:
– Tử Di đang sốt cao, đêm nay cô ấy không về được.
Tuyết Y nhíu mày, Tử Di bị ốm…lại còn đang bên cạnh San Phong nữa à. Hai người đó sẽ làm gì.
Gìơ cậu mở miệng hỏi cũng không ổn chút nào. Tuyết Y cười nhẹ qua máy :
– Vậy à, nhờ Huỳnh tổng chăm sóc cô ấy giúp tôi vậy.
Chưa để San Phong nói gì thêm, Tuyết Y dã tắt máy, ánh mắt cậu trầm tĩnh bàn tay nắm chặt lấy chiếc điện thoại cứng ngắc, thật lâu…đến nỗi bàn tay trắng bệch…
Lúc sau mới mở máy gọi cho Qúach giám :
– ….
…
Cậu vơ vội khoá xe cùng chiếc áo khoác rồi lái xe ra ngoài.
Tuyết Y cho xe chạy thong dong, kính xe hạ xuống một nửa những hạt mưa lạnh buốt tạt vào khiến mặt cậu ướt đẫm, Tuyết Y cũng không buồn đóng cửa kính lại mà cứ để như thế mặc dù rất buốt lạnh vậy mà lòng cậu cứ hừng hực như một ngọn lửa sắp cháy bùng thiêu cậu thành tro bụi.
Căn biệt thự của San Phong cũng chìm trong màn đen dày đặc, trống trải.
Cậu cứ ngồi trên xe nhìn vào căn biệt thự đó mãi,…thật lâu thật lâu…cậu linh cảm thấy một điều gì đó không ổn chút nào…
Tií tít…
Tuyết Y chán nản mở máy:
– …
– Cô Di đang ở viện K.
Tuyết Y cho xe quay ngay đầu lại, trên con đường mưa cậu phóng tốc độ thật nhanh đến bệnh viện nơi Tử Di đang nằm.
Có phải cậu đã quá đáng với Tử Di khi khiến cô ra nông nỗi như vậy phải không.
Tiếng xe phanh rít đến chói tai. Gìơ này bệnh viện cũng ít người ra vào vì đã quá muộn rồi.
Tuyết Y xuống xe, người cậu ướt nhẹp như chuột lột, điều đó cũng không quan trọng, Tuyết Y chạy đi tìm phòng Tử Di…một hồi lâu sau cũng đã xuất hiện trước cửa phòng…
…
Dưới ánh đèn yếu ớt. Tử Di nằm im lìm như bức tượng đá, bên cạnh cô San Phong cũng đang ngôi đó gục mặt xuống cánh tay cô.
Không biết cậu đã đứng bao lâu trước cái ngưỡng cửa đó, bàn tay cậu như tê cứng lại, không thể nhấc lên để mở cánh cửa này ra được.
…
Bên trong…
Tử Di khẽ cựa mình, ánh mắt cô ngơ ngác đờ đẫn nhìn quanh căn phòng mình đang nằm.
San Phong trở mình