XtGem Forum catalog
Hoa Vô Lệ

Hoa Vô Lệ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325931

Bình chọn: 9.5.00/10/593 lượt.

thấy Tử Di mở mắt cậu vội dụi mắt, khẽ cười:

– Em tỉnh rồi à. Đói không để anh đi mua gì cho em nhé.

Tử Di gượng cười. Có lẽ cô đã miên man bất tỉnh suốt buổi chiều nay. Trong đầu cô mọi thứ đều trống rỗng…

Nụ cươờ nhợt nhạt của cô mềm mạ như những bông hoa tuýêt dễ tan, cô lắc nhẹ đầu hỏi:

– Em lại làm phiền anh rồi.

– Không sao, không sao anh rảnh mà. – San Phong cười nhẹ nhàng nói với cô – Bác sĩ nói có lẽ em nên ở lại đây 2-3 hôm để truyền đạm với C cả nước biển nữa.

Tử Di cựa quậy muốn ngồi dậy nhưng người còn yếu quá không thể nhấc người lên nổi. San Phong vội vàng đỡ lấy cô kê gối sau lưng cho Tử Di…



Bên ngoài, Mọi cảnh tượng đã diễn ra căng nét trước mắt Tuyết Y nhưng sao cậu vẫn đứng trơ nhìn Tử Di bên San Phong thế kia. Lòng cậu đau thắt lại, đôi mắt đỏ hoe, lồng ngực đau khôn xiết. Cậu nắm chặt tay đưa nó lên gần nắm tay cửa…chần chừ rồi…

Cạch…

Tuyết Y thản nhiên đi vào, môi cậu cố nở ra nụ cười đẹp nhất lúc này nheo mắt nhìn hai người.

Cậu gật đầu chào Huỳnh tổng, San Phong nhíu mày “Sao cậu ta lại xuất hiện ở đây…người lại ướt nhẹp nữa”.

Tuyết Y nhướng mày nhìn xang Tử Di. Sắc mặt cô trắng xanh nhìn xuống bàn tay những ngón tay thon dài gầy đến nỗi hiện rõ cả những sợi gân xanh. Tuyết Y nói:

– Đã làm phiền Huỳnh tổng nhiều rồi.

Cậu quay xang Tử Di :

– Về thôi em.

Gương mặt cô tái nhợt đi, sắc mặt còn tệ hơn ban nãy. San Phong thấy được điều đó, cậu đứng dậy đối diện với Tuyết Y :

– Cậu hại cô ấy đến mức này còn chưa đủ à.

– Huỳnh tổng thích xen vào chuyện của tôi quá đấy. – Cậu trừng mắt nhìn Tử Di – Về.

Người cô còn nhấc không nổi nữa làm sao mà tự đi được đây. Tử Di cắn môi, giờ cô nhiì thấy Tuyết Y là như thấy một tên ác ma vậy.

San Phong cau mày :

– Cậu có phải đàn ông không vậy. Một cô gái cũng không tha, bây giờ cô ấy không đi được, mai tôi sẽ đưa Tử Di về là được chứ gì.

Tuyết Y cười nhạt:

– Không cần phiền đến Huỳnh tổng lần thứ hai đâu.

Tuýêt Y nhẹ lách qua người San Phong, cậu cúi người xuống bế bổng Tử DI trên tay. Người cô nhẹ đến mức cậu hơi sững sờ.

Tử Di nhìn San Phong, cô cố tạo ra nét cười tự nhiên nhất để cậu không phải lo cho mình nữa. San Phong đã giúp đỡ cô quá nhiều rồi, cô không muốn vì cô mà San Phong gây chuyện với Tuyết Y nữa.

Tuyết Y sải bước thật nhanh. San Phong chỉ biết nhìn theo, cái bóng đen cửa cậu ngả xuống im lìm bất lực dưới sàn hành lang…



Tuyết Y không nói gì với Tử Di suốt trên đoạn đường về nhà.

Tuyết Y mở cửa, cậu định cúi người vào trong bế Tử D vào nhưng cô đã lạnh lùng lên tiếng:

– Không cần.

Cô cố gắng nhấc thân xác đau nhức mệt mỏi của mình ra khỏi xe, Tuyết Y né mình xang một bên. Tử Di nhấc từng bước chân bủn rủn đi từ từ vào trong, bóng dáng cô xiêu việu như sắp gục ngã vậy mà vẫn từ chối sự giúp đỡ của Tuyết Y.

Cậu bước theo sau cô cho đến khi vào trong.

Tử Di ngồi xuống salong, hơi thở vẫn còn nóng hổi cổ họng khô ran nhưng không muốn nói cho Tuyết Y chút nào.

Cô nhắm mắt lại, thân hình sương mai từ từ ngả xuống nệm nằm co ro nửa tỉnh nửa mê …



Tuyết Y lặng im không nói gì để cô chìm sâu vào giấc ngủ mới lấy tấm chăn lông cừu xuống đắp cho cô, cậu ngồi bệt xuống sàn nhìn ngắm gương mặt xanh xao của cô mà lòng đau thắt…đáy mắt cậu như đang đọng nước chỉ cần thêm một sự kích động nào của cô sẽ trào ra mất…Sao cậu lại yếu đuối đến vậy…

Cậu khẽ đưa tay vén những sợi tóc loà xoà vương trên mặt cô…

Chỉ những lúc này thôi…

Chỉ khi em quay lưng tôi mới có thể quan tâm đến em…

Hai chữ “Xin lỗi…” liệu có thể làm em quay đầu lại không?…

Đó là điều không thể…

Tôi tự cười bản thân mình đã làm những điều…khó tin ấy..

Tôi cũng không nghĩ minh lại trở thành con người như thế…

Vì tôi căm ghét cái nét đẹp của người đó cũng như em…

Tôi đã đi quá xa rồi phải không??

Đã quá trễ để nói lời xin lỗi…quá muộn màng…

Tôi đã từng là một chàng trai đáng để yêu…

Nhưng tôi đã không gặp em trước người đàn bà xấu xa đó…

Người đã giết mẹ tôi…Tôi không muốn mình rơi vào bẫy của phụ nữ nữa…không bao giờ…

Tôi cũng đã từng có tình yêu của riêng mình nhưng…

Giờ đã nhuốm sắc xanh lạnh lẽo..

Liệu tôi có thể cố thử lần nữa vì em không….???

Càng về sàng cơn sốt của Tử Di càng cao. Tuyết Y bề cô vào phòng nằm tử tế rồi mau chóng gọi bác sĩ riêng đến nhà.

Vẻ khẩn trương gấp gáp của cậu khiến người bác sĩ tủm tỉm cười, vừa khám vừa nói:

– Hàn thiếu cũng biết nóng vội vậy sao?

Tuyết Y bỏ qua câu nói vị bác sĩ, hỏi:

– Tử DI có sao không?

Từ Vũ xếp đồ lại bỏ vào túi, cậu nheo mắt nhìn Tuyết Y:

– Cô ấy bị suy nhược cơ thể, chắc do suy nghĩ nhiều quá. Cần bồi bổ cho cô ấy nhiều vào đấy.

– Ừm. – Tuyết Y gạt người Từ Vũ xang một bên đến cạnh giường Tử Di nằm, cô khe khẽ mở mắt dậy. Tuyết Y vội vàng đứng lên ra chỗ khác tránh xa cô.

Những cử chỉ đó không thể qua mắt Từ Vũ, cậu cười cười nhìn Tuyết Y.

Tuyết Y hất mặt ra ngoài cửa ý bảo Từ Vũ ra ngoài. Hiểu ý, cậu cầm túi sách lên ra ngoài cùng Tuyết Y.

Còn lại Tử DI nằm một mình.

Từ Vũ lên tiếng hỏi trước:

– Không phải Hàn thiếu đã thích cô gái đó rồi chứ?

Tuyết Y nhíu mày: