Hoàng hậu nghịch ngợm của ta

Hoàng hậu nghịch ngợm của ta

Tác giả: luciferchu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322121

Bình chọn: 9.5.00/10/212 lượt.

thầy của độc dược, hắn đã chế ra được một căn thuốc giúp hắn trẻ lại và sức khoẻ luôn dồi dào, cò về cái xác, hắn đã giữ nó trong quan tài thuỷ tinh ngăn sự phân huỷ. Đại Huyền vẫn xinh đẹp trông như đang ngủ còn hắn thì như Hoàng Thần nhưng tuổi thật cũng tầm 60 tuổi rồi.

Ta hỏi Tuyết:

– Mi có quan hệ gì với mẫu thân của ta??

Tuyết nhắm chặt mắt, nói:

– Ta gặp nàng ấy khi nàng ấy còn bé lắm, chúng ta chơi đùa với nhau rất vui vẻ. Ta đã đem lòng yêu nàng ấy, người con gái làm băng tan. Nhưng kể từ khi Hắc Quang sinh ra, hắn chỉ muốn giành nàng ấy cho riêng mình. Rồi giết nàng ấy- Tuyết nắm chặt tay lại- Và mấy tuần trước, Hắc Quang có gọi ta đến, hắn nói đã có các làm nàng ấy sống dậy, nếu như ta đóng băng cả vương quốc này.

Hoàng Thần im lặng một hồi rồi nói:

– Nếu những gì Tuyết nói là thật, thì ta sẽ nói về các hồi sinh mẫu thân Ân Ly….

– Đó là máu ta phải không?? – ta cắt lời hắn.

Hoàng Thần nhìn ta có chút ngạc nhiên:

– Đúng nhưng với lượng lớn, đó chính là toàn bộ số máu của nàng.

Thuỷ Linh ngồi chăm chăm một lúc, rồi nói:

– Chẳng phải Đại Huyền cũng có dòng máu của Ân Ly sao? Nêys thế thì người phải tự hồi sinh chứ?

Thổ Tinh lặng lẽ nói:

– Không. Vì Ly tỉ tỉ mang dòng máu của gia tộc Lâm- gia tộc có thể phẩy tay một cái cây mọc lên, tức là sự hồi sinh và dòng máu Hắc gia- gia tộc có sức mạnh hùng hậu. Kết hợp lại thì ngay cả con quái vật, Ân Ly tỉ tỉ vắt máu ra cho uống cũng sẽ hồi sinh mà thôi.

Sau khi nghe lời Thổ Tinh nói, cả gian phòng chìm trong sự im lặng. Sự im lặng đến khó chịu, ta lên tiếng trước, câu hỏi của ta là dành cho phụ thân ta:

– Người có còn yêu mẫu thân con không?

Phụ thân ta gật đầu. Như biết trước được câu trả lời ấy, ta im lặng. Ta có nên dâng máu cho mẫu thân ta?? Ta muốn nhìn mặt người một lần nữa. Người mang nặng đẻ đau ta, chẳng phải vậy sẽ là đáp hiếu người??

PART 18

Part 18

– Huynh không cho phép muội có ý định hiến máu cho mẫu thân để đáp hiếu. Tuyệt đối không. Bỏ ngay cái ý định đó đi Lâm Ân Ly- Trọng Kha đập mạnh bàn nhìn ta.

– Đúng đó! Tỉ không cho phép muội làm vậy- Thuỷ Linh tức giận nhìn ta.

Rồi Hải Băng, Mộc Anh cũng lên tiếng:

– Chúng muội không đồng ý thế.

Ta nhìn mọi người, giả ngơ hỏi:

– Ơ muội đã nói gì đâu??

Phụ thân ta từ tốn lên tiếng:

– Mặt con hiện rõ ý nghĩ đấy kìa.

Xấu hổ vì bị phát hiện suy nghĩ, mặt ta ửng lên. Phụ thân ta nói tiếp:

– Ta rất yêu mẹ con nhưng ta không đồng ý với cách giải quyết này. Con là báu vật của chúng ta, ta còn nhớ rõ vẻ mặt của mẫu thân con khi con chào đời…

Cẩu hoàng thượng nhăn nhó nhìn ta, trông như khỉ ăn ớt ý- ta nghĩ thầm, hắn nói:

– Vậy ta muốn mọi người hãy nghĩ xem có cách nào khác không- hắn lườm ta một cái, ta bĩu môi nhăn mặt rồi quay đi, xì, tên đáng ghét. Hắn nói tiếp: – Và ta muốn mọi người chăm lo cho Ân Ly và canh chừng nàng ấy.

Mọi người gật đầu đồng ý. Chỉ riêng ta phụng phịu:

– Ta không thích bị cai quản đâu aa~

********************

Tối, ta ngồi trong phòng chải chải lại đầu tóc rồi lại xoa xù nó lên. Hẳn phải có cách khác để cứu mẫu thân chứ. Chắc chắn phải có. Người đã mất gần hai chục năm rồi. Chắc chắn phải có cách khác. Hay ta thử đến thư viện tìm xem sao?

Nghĩ rồi, khoác thêm một chiếc áo khoác, rồi ta leo lên lưng tiểu Bạch, ta vỗ nhẹ lưng nó:

” Xin em thứ lỗi vì đã làm phiền em giờ này, nhưng ta cần đến thư viện gấp”

Tiểu Bạch lao đi. Đến nơi, ta xuống chạy vào thư viện, lướt mắt nhìn nhanh. A ! Thử quyển này xem sao? Ta giở quyển sách ra rồi mau chóng thất vọng. Rồi đến quyển thứ 2, 3 cũng không có. Chán nản định bỏ về, bỗng đập vào mắt ta quyển sách đen dày cộp, bìa không có tựa đề. Quyển sách cũ kĩ, phủ đầy bụi lọt thỏm vào giữa hàng sách. Đưa tay lên rút cuốn sách đó ra, lau nhẹ lớp bụi trên mặt sách, bụi bay thành làn khói nhẹ ra.

Ôm chặt cuốn sách bí ẩn vào ngực, ta bước dần ra ngoài, leo lên lưng tiểu Bạch rồi tiểu Bạch chạy về phòng.

Ôm chặt cuốn sách bước vào phòng, ta lặng lẽ ngồi xuống bàn rồi nhẹ nhàng đặt quyển sách xuống. Hoàng Thần đã về phòng trước ta, và có lẽ, do hắn quá mệt, nên hắn đã đi ngủ trước. Khuôn mặt anh tú nhắm nghiền mắt say ngủ lại làm ta nhớ đến khuôn mặt của ” người ấy”.

Kéo chăn đắp lên cho Hoàng Thần, ta rón rén tiến về phía chiếc bàn.

Tay ta lần lên trên bìa trang sách, sờ nhẹ nhàng tấm bìa bọc bằng da, rồi ta mở nó ra. Trang giấy hoen vệt vàng ố, chắc chắn cuốn sách đã được viết từ lâu lắm rồi. Ta nâng niu lật từng trang một. Chăm chú đọc chữ viết nắn nót, mực đen ” lâu năm ” ghi trên các trang giấy đó, thì ra, đây là cuốn sách về các sự việc vĩ đại, con người vĩ đại, huyền thoại. Woa, các bậc vĩ nhân cả, thật khâm phục, khân phục quá! Dừng lại ở một tựa đề bắt mắt: ” Tứ đại huyền thoại”, ta tò mò chăm chú đọc:

” Tứ đại Huyền Thoại- Bạch Hổ, Thanh Long, Huyền Vũ, Chu Tước chính là 4 vị đại nhân có khả năng hồi sinh người khuất thay vì dùng máu của Lâm gia. Không chỉ vậy, họ cai quản đất trời, coi trọng sự bình yên của nhân loại. Họ không tham gia trận chiến chống lại Ngọc quốc hay Hắc gia. Chỉ biết khi Hắc gia nghe t


The Soda Pop