XtGem Forum catalog
Hoàng thượng nói phải

Hoàng thượng nói phải

Tác giả: Tịch Quyên

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322682

Bình chọn: 9.5.00/10/268 lượt.

ố chính trị, sau 100 ngày đại tỷ qua đời, Minh Ân Hoa đã được gả tiến hoàng cung, thay thế cho tỷ tỷ của mình, trở thành chủ nhân của “Minh Hạ Cung”.

Cũng không biết Tử Quang Đế là nghĩa nặng tình sâu hay là không nặng nữ sắc, tóm lại, sau khi Minh Ân Hoa được gả vào năm đó, cũng không thấy tiết mục Thấy người mới thì cười, sao lại khóc vì cố nhân được truyền ra từ trong hậu cung của vị đế vương này. Tử Quang Đế biểu hiện trước sau như một, nên làm gì thì vẫn cứ làm, cũng không thấy hắn đối với tân nương có thêm coi trọng đặc biệt gì.

Vì thế mọi người đương nhiên phán đoán: nam nhân người nào mà không háo sắc đây? Khẳng định là vị thiên kim tiểu thư của Minh gia này chẳng qua là tư sắc quá mức bình thường. Tuy rằng nghe nói cũng là một mỹ nhân, nhưng trong hoàng cung chưa bao giờ thiếu mỹ nhân, nếu không thể vô cùng mỹ mạo đến khuynh nước khuynh thành thì rất khó có thể tồn tại đặc biệt nơi đáy mắt của hoàng đế.

Năm nay Tử Quang Đế đã ba mươi hai tuổi, hắn có bảy phi thiếp, trừ Minh Ân Hoa mới hai mươi tuổi thì sáu vị thê thiếp kia tuổi cũng không trẻ, người già nhất là ba mươi sáu tuổi, cũng chính là con gái của vú nuôi hoàng thượng, cũng là nữ nhân đầu tiên của hoàng đế, được gọi là Trương Phi; còn người trẻ tuổi nhất cũng hai mươi sáu, bảy tuổi, lấy ánh mắt của nam nhân mà đánh giá thử thì cũng coi như lớn tuổi, tuy nhiên nhan sắc theo thời gian vẫn còn vương lại chút ít, cũng đủ thấy lúc tiến cung hẳn là một mỹ giai nhân, dung mạo vô cùng tuyệt trần, từng vị thần tử trong lòng đều nghĩ như vậy.

Hậu cung của hoàng đế vẫn còn khuyết một vị trí chính phi cùng bốn sườn phi (thiếp phi), cái này thực sự là một dụ hoặc vô cùng lớn, vì thế tâm tư mỗi người rất khó để không ngừng nghĩ ngợi về vấn đề này. Người đã có quyền thế to lớn thì càng tham muốn nhiều hơn; còn người vô thế muốn có quyền thế tự nhiên không thể không thèm khát đạt được, cho nên mấy tháng qua, trong cung lẫn ngoài cung đều trở nên thập phần náo nhiệt hỗn loạn, dù sao cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn khó tưởng tượng của mọi người. Ai kêu hoàng đế đại lão gia không kiên nhẫn bị việc vặt này dây dưa tới lui, liền hai tay ngăn lại, ngay tại trước đại điện của buổi lâm triều trực tiếp tỏ vẻ: “Việc cưới vợ nạp thiếp, đúng là thiên gia sản sự, cứ giao cho các vị chính phi trong cung xử lý đi. Không cần lúc nào tại buổi lâm triều cũng đem ra bàn luận nữa, làm chậm trễ dân sinh quốc gia đại sự.”

Chỉ tùy tiện nói mấy câu như thế thôi, nhưng khiến cho hậu cung mấy ngày nay lâm vào cảnh gà bay chó sửa nháo nhào, làm cho hậu cung nguyên bản tĩnh lặng như hồ nước bến thành biển lớn dậy sóng ầm ầm. Bái thiếp như tuyết bay từ bốn phương tám hướng ào ào đổ xuống, làm cho ba vị chính phi đều không thể đào thoát được khỏi những núi bái thiếp cao lớn, ngay cả bốn sườn phi không có thực quyền cũng bị người tìm tới nhờ vả làm ơn nói giúp với các chính phi, nên cũng khiến cho các vị chính phi mệt nhoài với những lời nói đại loại như có thể đem khuê nữ thân thích nhà mình đến được hay không v..v.Phải nói rằng, thật sự vô cùng bát nháo.

“Nương nương, nô tỳ đã xử lý đại bộ phận bái thiếp, bất quá còn có một vài bái thiếp chỉ sợ là không thể tự quyết định, không biết nương nương khi nào thì cho phép các nàng tiến cung bái kiến?” . Tổng quản nữ quan Minh Thúy của Minh Hạ Cung cẩn trọng đứng một bên, cung kính giơ những tấm bái thiếp đẹp đẽ xin chỉ thị.

Minh Ân Hoa có chút bất đắc dĩ buông bút lông trong tay xuống, nàng lúc này thật vất vả mới có chút nhàn rỗi viết chữ một chút, ai ngờ mới chỉ thư thái được có một lúc, đã lại có chuyện đến phiền nhiễu rồi.

“Là người có liên quan đến Minh gia phải không?” Không cần nói ra cũng biết, những người mà Minh Thúy không cắt bỏ danh thiếp bái kiến, khẳng định là thân thích của Minh gia, mà lại là những trưởng bối hàng đầu, thế nên không thể làm như không thấy được.

“Đúng vậy. Đặc biệt là là thím hai, dì tứ, và lục a di của Minh gia, còn lại tất cả đều là các vị đường tỷ. Tuy chỉ là đường tỷ, nhưng lớn hơn nương nương mười tuổi, nhà chồng cũng có bối cảnh, hơn nữa từ trước đến nay thường lui tới Minh gia, cho nên không thể trực tiếp cự tuyệt.” Minh Thúy nói xong, thấy chủ tử không nói lời nào, đành phải trấn an: “Kỳ thật nương nương như vậy là chỉ phải gặp ít người. Nô tỳ khi buổi sáng đến Nghị Xá có chuyện, vừa vặn trên đường đi gặp nữ quan Vịnh Đông Cung, trên tay nàng ta cầm rất nhiều bái thiếp, bên người còn dẫn theo hai cung nữ nữa, trên tay cũng là cầm không xuể danh thiếp của rất nhiều người, đều là những người Vịnh Đông Cung nương nương phải cho tiếp kiến, vì thế mới phải đến Nghị Xá để đăng ký. Thẳng đến khi nô tỳ trở về, nghe nói người của Vịnh Đông Cung vẫn còn lưu lại đó, mà mới sáng sớm Kim Thu Cung cũng đã phái cung nữ đến Nghị Xá, mượn một gian nhĩ phòng không có người làm công để đăng kí chuyện này. E rằng hai vị nương nương trong ba tháng này đã tiếp kiến hàng trăm vị phu nhân! Như vậy cũng thấy, những người mà có cơ hội tiếp kiến nương nương không hẳn là nhiều, thôi thì gặp những người trong nhà mẹ