XtGem Forum catalog
Học viện danh giá

Học viện danh giá

Tác giả: Kirigaya Yuua

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3213421

Bình chọn: 8.5.00/10/1342 lượt.

lại hoàn toàn bình tĩnh.

Thuỵ An nhìn cô gái đứng trước mặt mình, đôi mắt nheo lại như thể đang nhìn thứ gì đó ghê tởm lắm. An tặc lưỡi, thở ra một cách đầy khó chịu. Bất chợt, Thuỵ An dùng tay bóp mạnh lấy mặt Song Tử, ép cô nhìn mình.

– Cô bảo cô không thể? Quả nhiên là bị thuần hoá rồi nhỉ, đồ hai mặt giả tạo!?

– Tôi không—

Song Tử còn chưa kịp nói hết, Thuỵ An đã chặn mồm cô lại.

– Tôi nói cho cô biết, hoặc là bây giờ, hoặc sẽ không bao giờ!

– Ý chị là gì?

– Khánh Đăng nhập học vào UTX rồi đấy! Cô nghĩ thằng nhóc đó sẽ để yên cho chúng ta muốn làm gì thì làm sao?!

Đôi mắt bình thản nãy giờ của Song Tử thoáng dao động. Đăng nhập học?! Chỉ mỗi việc về nước thôi vẫn chưa đủ sao? Song Tử thực không biết, anh ta muốn làm gì nữa!! Chống đối, anh ta luôn chống đối mọi thứ!!!

Nhìn điệu bộ của Song Tử, Thuỵ An nhếch mép. Bỏ tay khỏi cô, An hơi ngẩng cao đầu, đôi mắt nhìn xuống Song Tử đầy sự khinh bỉ.

– Được thôi, tôi cũng chẳng cần thứ vô dụng như cô nữa! Dù sao trong tay tôi, vẫn có hàng tá con tốt hữu dụng!!

– Phải, bởi vì chị chính là loại người đó còn gì! Dùng nỗi đau của một người để thao túng chính họ.

– Vậy cô thì sao, cô cũng đã chia tay cậu bạn trai của mình đấy thôi!! Có lý do của nó cả mà nhỉ?

Vừa dứt lời, bàn tay Song Tử bất giác đưa lên, toan đánh Thuỵ An, nhưng cô ta nhanh hơn một bước. Thuỵ An nắm được bàn tay sắp đánh mình của Song Tử, giật mạnh. Rồi ngay sau đó, An đã giáng vào mặt Song Tử một cái tát mạnh đến mức phát thành âm thanh. Cái âm thanh đắng chát mang theo sự đau buốt xông đến não bộ Song Tử, cô khẽ nhăn mặt vì đau. Khuôn mặt vẫn quay sang bên, Song Tử liếc mắt lườm nguýt Thuỵ An. Đáp lại, An chỉ cười nửa miệng.

– Cô có quyền phán xét tôi sao, đứa con gái của con đàn bà lăng loàn? Mà nói cho cùng, cũng do bọn chúng ngu, nên mới bị thao túng! Vậy thôi!! Còn chuyện của cô, là cô quyết định đấy chứ!! Chia tay thằng nhóc Bảo Bình đó là do cô mà!!

Ánh mắt nhìn An của Song Tử sắc đến hãi, nhưng An hoàn toàn chẳng có chút gì gọi là sợ cả. Cô ta chợt cúi đầu xuống, ghé sát tai Song Tử mà thì thầm.

– Tôi nghĩ cô sẽ tìm được cơ hội nhỉ?

– Đừng có sai khiến tôi, Thuỵ An!!

Thay vì trả lời, Thuỵ An lại nói như có như không, một cách bất cần, cô ta cười ma mị.

– Tôi biết cô sẽ làm. Mà dù có hay không đi chăng nữa, kế hoạch của tôi vẫn không bị ảnh hưởng gì cả!!

– Chị!!

– Cứ từ từ mà tận hưởng đi, đứa em gái giả tạo ngu ngốc của tôi ơi!

Nói rồi, Thuỵ An bước đi, vừa đi, cô ta vừa cười một cách đắc chí.

Nhân Mã đứng một góc, nghe được từ đầu đến cuối, có chút ngỡ ngàng. Đứa con gái đó, dù không quen biết, nhưng qua hành động lời nói của cô ta, đủ để Nhân Mã biết đó là người tốt hay xấu. Cô thực đã định xông ra lúc Song Tử bị tát, nhưng lại thôi. Bộ não của Nhân Mã, đang cố tiếp thu hoàn toàn những gì vừa nghe. Nhưng cái từ làm cô sững người nhất, chính là hai chữ giả tạo.

Song Tử về phòng ngay sau đó, thấy Nhân Mã đã ngủ từ bao giờ. Cô đứng dậy, đi sang giường Nhân Mã, dịu dàng sửa chăn cho cô. Song Tử mỉm cười nhẹ. Rồi chẳng hiểu sao, cô lại cảm thấy khoé mắt ươn ướt, mắt nó cứ cay cay sao ấy! Đến lúc nhận ra, cô đã khóc rồi.

Song Tử thật không biết lí do tại sao mình lại khóc, nhưng cô không tài nào ngăn được những giọt nước mắt này. Nó cứ chảy ra, rời khỏi mắt Song Tử mà rơi xuống má, xuống đất. Cô lấy tay bụm chặt miệng, cố không phát ra tiếng động, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Nhân Mã.

Ở đâu đó trong lồng ngực Song Tử, nó đau lắm! Đau đến kinh khủng!! Thuỵ An nói đúng, chính cô là người đã đề nghị chia tay với Bảo Bình, chính cô là người khiến cậu thay đổi từ một con người dịu dàng, là do cô hết cả!! Cô cũng chỉ là một đứa con gái giả tạo hai mặt, vì bản thân mà có thể hy sinh mọi thứ!! Nhưng, Song Tử chỉ đơn giản là muốn được yêu thương mà thôi. Một đứa con gái được sinh ra từ một người đàn bà lăng loàn và không bao giờ được gia đình đếm xỉa đến như cô, chỉ muốn ít nhất một lần được cảm nhận tình yêu thương. Chẳng lẽ, ngay từ đầu là cô sai sao…?

Song Tử nào biết, Nhân Mã có ngủ đâu! Cô chỉ giả vờ chợp mắt khi nhận ra Song Tử bước vào phòng, giả vờ mình đã ngủ. Nằm co ro trên giường, Nhân Mã kéo tấm chăn, đôi mắt cụp xuống một cách buồn bã. Người bạn mà cô luôn nghĩ là thân thiết, liệu cô hiểu được Song Tử bao nhiêu? Rằng đằng sau nụ cười và sự hồn nhiên ấy là những giọt nước mắt đau khổ chỉ có thể rơi khi một mình?

oOo

– Được rồi!! Cùng đi nào!!!

Nói rồi, Kim Ngưu và Thiên Hạt lon ton chạy trước. Nhân Mã nãy giờ vẫn còn phiền muộn chuyện hôm qua, cũng bỏ luôn bộ mặt ủ rũ mà chạy theo hai cô bạn. Bạch Dương nhìn cô, mỉm cười.

Chả là ngày hôm nay, tụi nó quyết định đi tham quan nơi này một chút. Những con đường với mấy cửa hàng bán đồ địa phương thật sự khiến tụi nó thấy thích thú.

Song Tử nhìn bọn họ, rồi lại vô tình nhìn Bảo Bình như một thói quen khó bỏ. Cậu đeo tai nghe, đôi mắt màu lam nhìn mông lung một cách lơ đễnh, dường như không còn chú ý đến điều gì xung quanh nữa. Trong lúc vẫn còn suy nghĩ như vậy, Song Tử chợt bị Thiên Hạt kéo đi. Nhìn Thiên Hạt, cô