Học Viện Milky Way

Học Viện Milky Way

Tác giả: Yến Nhi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325962

Bình chọn: 7.00/10/596 lượt.

g nói không rằng, nhỏ đứng phắt dậy, phóng vụt rakhỏi phòng.

– Nè… Mi đi đâu đó… trời đang mưa….

_ _ _

Mặc cho trời mưa, mặc cho từng giọt nước cứ rả rích rơi xuống đầu, xuống vai nhỏ, nhỏ cứ chạy. Nhỏ chạy một mạch đến sân sau của học viện, nơi bãi cỏ mà hôm qua mấy đứa ngồi nghịch pháo bông.

Sân cỏ vắng tanh, chỉ có mình nhỏ đứng giữa cơn mưa, nước cứ nhỏ từng giọt từ tóc nhỏ xuống. Nhỏ vẫn tìm, cố gắng nhìnquanh, dù chỉ là một tia hi vọng nhỏ nhoi cũng được. Nhất định chiếc vòng phải ở đâu đó quanh đây.

Đang tìm, chợt nhỏ thấy bóng hai người nào đó từ khu KTX xuống sân sau. Nheo mắt cho những giọt nước mưa không chảy xuống mắt, nhỏ trông thấy một trong hai người kia là Kin, người còn lại là một cô gái trông rất mảnh mai, yếu ớt. Tay Kin cầm một chiếc ô trong suốt và che cho cả hai người. Tim nhỏ bỗng thắt la

Nhỏ vội vàng tìm một chỗ và nấp, nhỏ không muốn Kin nhìn thấy mình trong bộ dạng như thế này.

Hai người đó một chỗ có mái hiên và đứng, chỗ đó lại gần chỗ Mi nấp khiến nhỏ suýt thì kêu lên (không biết nhỏ kêu vì sợ hay là vì mừng). Kin cụp chiếc ô xuống giũ giũ. Cô gái đứng cạnh Kin không xinh quá mứcnhưng trông rất khả ái, thùymị với mái tóc xoăn dài vàlàn da cực trắng và mịn. Cô gái nhoẻn miệng cười với Kin và hắn cũng cười với côgái. “Lần đầu tiên mình thấy anh ý cười”, Mi thầm nghĩ, vậy là cô gái này là người duy nhất khiến Kin mỉm cười, cô ấy chắc phải là một người quan trọng vớiKin lắm. Mi thấy sống mũi cay cay.

– Anh sống tốt chứ?_ cô gái mở lời trước, ôi giọng cô ấy nghe mới hay làm sao, trong veo như pha lê ấy.

– Anh ổn,học viện vẫn rất tốt mà. Còn em?

Chà, hình như Kin nói nhiều hơn thường ngày thì phải.

– Em cũng vậy. Em nhớ anh lắm đó.

Cô gái mỉm cười rồi khoác lấy tay Kin. Họ thân mật quá,không lẽ đây là… bạn gái Kin?

– Trông anh vẫn chẳng khác xưa là mấy, nhưng tóc anh dài ra rồi đấy, hôm nay em chỉ đến thăm anh được một lát thôi, lát nữa anh vào học là em về đó.

Kin xoa đầu cô gái:

– Sao em không vào đây học luôn?

– Em vẫn thích trường em hơn, bình dị chứ không sa hoa như nơi này, ở đây, em thấy thật xa lạ….

Mặt cô gái bỗng buồn buồn, cô khẽ dựa vào vai Kin và cả hai cùng hướng ánh mắt ra khoảng không vô tận.

Nghẹt thở. Những gì vừa diễn ra khiến Mi cảm thấy buồn, tuyệt vọng, và buồn cười nữa. Nực cười thật, vậy là từ đầu đến cuối toàn là nhỏ tưởng tượng ra.Con người trước mắt nhỏ đâu phải là Yan, Yan đã chết rồi. Người kia là Kin, là mộtngười hoàn toàn xa lạ. Nhỏ sai rồi, sai thật rồi. Nhỏ nắm chặt bàn tay, từ hôm nay, nhỏ sẽ không trốn tránhquá khứ nữa, nhỏ sẽ đối diện với nó. Kin và Yan là hai người hoàn toàn khác nhau… Yan luôn tươi cười, còn Kin thì lúc nào cũng lạnh lùng ít nói, Yan quan tâm đến nhỏ, còn Kin chỉ quan tâm đến cô gái kia… Biết vậy, biết vậy nhưng sao nhỏ vẫn cứ buồn thế này… Có lẽ… nhỏ đã không còn là tìm kiếm hình bóng của Yan trong Kin nữa…. mà nhỏ đã thích con người thật của Kin mất rồi…

Ba con người họ cứ đứng như thế, nhưng có hai người đang hạnh phúc, còn một người thì đang chìm đắm trong nỗi cô đơn…

Bỗng từ đâu, Na và Bu hớt hải chạy đến. Miệng gọi “Mi ơi” í ới. Trời, sao hai con nhỏ này xuất hiện không đúng lúc gì hết vậy.

Bu và Na hơi khựng lại một chút khi trông thấy Kin và cô gái lạ. Kin cũng thế. Nhưng thôi, việc quan trọng là tìm Mi cái đã, không biết nhỏ chạy đi đâu rồi.

– Mấy người có trông thấy Mi qua đây không?_ Bu hỏi Kinvà cô gái kia.

Kin lắc đầu:

– Không.

Còn cô gái bên cạnh thì ngơ ngác hỏi Kin:

– Ai vậy anh?

– Ừ, bạn anh…

Thất vọng vì không thấy Mi đâu, hai cô nhóc định quay vềthì bất ngờ Mi từ đâu chạy ra. Bộ dạng thất thần như người tâm thần (so sánh kiểu gì vậy), khắp người nhỏ ướt sũng. Mi chạy đến níu lấy tay Bu và Na rồi kéođi.

Na, Bu còn chưa kịp vui mừngkhi thấy Mi thì đã lại thì lại càng thêm lo lắng, không biếtcon bé có tìm thấy cái vòng không, có chuyện gì xảy ra với con bé, hay con bé…. trượt chân ngã xuống cống rồi? (mấy bà tưởng tượng hay thật)

– Nè… ơ … ơ…_ hai con nhỏ ngơ ngác khi bị Mi kéo đi.

Kin nhìn theo bóng Mi khuất dần, hắn vừa thấy khó hiểu vừa thấy có cái gì đó… là lạ, một thứ cảm xúc mơ hồ… giống như sự xót xa chăng? Hắn không biếtnữa, nhìn con nhỏ đó ướt hết rồi… mà mặc kệ đi… hắn cũng chẳng quan tâm mấy. Hắn kéo tay cô gái rồicũng rảo bước về phòng.

_ _ _

Về đến KTX, Mi vẫn chẳng nói gì khiến Bu và Na thấy sờ sợ, hay nó dầm mưa nê


80s toys - Atari. I still have