
cùng bố. Mẹ cậu lúc không bệnh đúng là “sư tử” mà.
Ngồi xuống bàn uống nước, hai bố con cứ nhìn nhau, cuối cùng ông bố cầm lấy cái điều khiển đã hơi vỡ, bật ti vi, sau đó chuyển đến kênh hoạt hình Micky rồi ung dung ngồi xem.
Han lắc đầu, ngồi xem một lúc, cậu nghĩ ngợi rồi đưa cho ông bố một tấm ảnh, nói:
– Bố có biết đây là ai không?
“Ặc… bố mài đang xem hoạt hình mà mài phá đám là sao hả con???” Tuy nghĩ thế nhưng ông cũng vẫn cầm lên tấm ảnh.
Trong ảnh là một cô bé khoảng 15-16 tuổi, đang cười rất tươi, nét mặt hồn nhiên ngây thơ với mái tóc nây buộc hờ hai bên vai, trên tay đang cầm một quả bóng rổ.
Hình như… cô bé giống… giống ai đó….
– Đây là… _ ông bố ngập ngừng_ bạn gái mày hả? Xinh đấy, hôm nào dẫn về ra mắt nha.
Han đang uống nước thì bị sặc… phun hết vào người ông bố.
– Oái cái thằng khốn nạn _ nói rồi ông cầm tờ giấy ăn lau lau mặt _ sao? Tao nói đúng chứ gì?
Han vội xua tay:
– Không, không phải, đây là… đây là….
– Là ai? Không lẽ là vợ mày? Ôi cái thằng khốn nạn, lấy vợ mà cũng không nói cho bố mẹ biết một câu_ ổng định cầm chổi phang thằng con tội nghiệp.
– Bố, không phải mà… Đây là… là…
– Là ai nói mau!
– Dạ… là con ruột của bố mẹ!
Sững người. Ông bố ngây ra một lúc rồi vồ lấy tấm ảnh. Ông không tin vào tai mình, không tin cả vào mắt mình nữa. Thảo nào, thảo nào mà hồi nãy ông thấy ngờ ngợ. Có thật không? Có thật cô bé trong ảnh là đứa con gái đã mất tích năm 4 tuổi của ông không?
Ông nghi ngờ hỏi lại:
– Sao mày biết?
Han chậm rãi nói:
– Mẹ đã từng nói với con rằng cô bé có một vết sẹo phía bên trên ngực trái, với lại, bố không thấy cô bé rất giống mẹ sao?
– Chỉ dựa vào điều đó thì vẫn chưa nói lên được điều gì.
– Nhưng năm nay cô bé lên 16, trùng tuổi với cô bé đã mất tích băm lên 4.
– Cái này… cũng chưa chắc chắn.
– Vậy được, bố hãy mang cái này đi xét nghiệm ADN.
Vừa nói, Han vừa đưa ra một sợi tóc dài màu nâu.
Bố Han tuy thấy cô bé rất giống đứa con đã mất tích, cộng thêm linh cảm của người làm bố, ông đã chắc đến 70% đây chính là Rin, cô con gái đã mất tích 12 năm qua, nhưng ông vẫn sợ, ông sợ nếu không phải, niềm hạnh phúc của ông bây giờ sẽ vỡ tan, như vậy thì ông sẽ đau lòng lắm. Run run tóm mãi mới được sợi tóc (tại mắt kém (_ _”) ) ông nói:
– Được… được…
– Đây là số tiền con tích lũy được từ lâu rồi, bố cầm lấy đi!
Suốt 4 năm học trung học, nhờ vào công việc làm thêm tại một nhà hàng ăn, Han đã tiết kiệm được một số tiền cũng không phải là nhỏ.
– Vậy…. còn con???
Han không nói gì. Cậu thương mẹ, thương bố hơn chính bản thân mình. Vậy là sau 12 năm, cuối cùng bố mẹ cậu cũng sắp gặp được đứa con do chính học dứt ruột đẻ ra. Có thể sẽ khó chấp nhận cho Bu, nhưng rồi cô bé cũng sẽ biết sự thật. Còn cậu? Mỉm cười chua chát, sống trong cô nhi viện từ nhỏ, cậu vốn không có bố mẹ, dù biết là cậu chỉ là “vật thay thế” cho Bu, sống như một đứa con ruột, nhưng không sao, cậu vẫn luôn yêu thương và biết ơn bố mẹ nuôi, những người đã cho cậu biết thế nào là được làm con.
– Bố! Đừng nói ẹ con biết chuyện này vội, đợi khi nào bà ấy có tinh thần tốt rồi hẵng hay.
Bố Han gật đầu. Han thở dài, mẹ cậu không cho cậu nghỉ học, vậy là ngày mai cậu lại về trường, nghĩ đến việc sắp được gặp ba cô nhóc tinh nghịch là cậu lại thấy vui vui.
Chương 35
Chap 35:
Buổi tối trong học viện Milky Way.
Hôm nay không cần phải tham gia CLB vì cách một ngày mới phải tham gia một lần, Mi, Na, Bu đang ngồi trong phòng học bài. Tuy không được tập trung lắm vì thỉnh thoảng lại quay sang trêu đùa nhau, ví dụ như: bôi mực vào mặt nhau, bỗng dưng quay hét một tiếng vào tai nhau, rung bàn của nhau, cù nách nhau,… mấy chuyện này hầu như toàn do nhỏ Mi bày ra trước, nhưng ba cô nàng vẫn có vẻ thích thú học bài lắm.
9h30′
Cả ba đứng dậy vươn vai. Mỗi người mở tủ lạnh lấy ra một hộp sữa rồi cắm ống hút vào và..
tu ừng ực.
10h00′
Ba cô nàng nằm trên giường trằn trọc mãi mà không ngủ được. Không hiểu là do hôm nay nóng hay là ba cô nàng dở chứng nữa.
– Sao Bu với Mi không ngủ đi?_ Na hỏi nhỏ.
– Haizzz không ngủ được thì biết làm sao?_ Bu thở dài.
– Hay bật ti vi lên xem đi! _ Mi nêu ra một ý tưởng rất hay, lập tức được hai cô nàng kia hưởng ứng nhiệt tình.
– OK. Hôm nay thức thâu đêm luôn.
Đứng dậy bật điện và ba cô nàng háo hức mở ti vi. Đáng tiếc là trong phòng có mỗi một cái ti vi nên cuộc chiến lại xảy ra:
– Nè, xem phim tình cảm đi! _ Na phụng phịu.
– Không, Bu thích phim hoạt hình cơ, hoạt hình chú chó Scooby Doo kìa_ Bu dẩu mỏ nhõng nhẽo.
– Im hết! Ta cầm điều khiển, quyền quyết định là của ta. Haha…. xem phim ma vào lúc này mới tuyệt chứ.
Na và Bu vội ôm lấy nhau, xanh cả mặt khi Mi nhét cái đĩa phim ma vào.
Màn hình hiện lên. Eo ôi mới vào đầu phim mà đã có cảnh một cái đầu người văng ra khỏi xác, mắt trợn ngược, máu chảy lênh láng.
– Aaaaaaaaaa…..Mẹ ơi !!!_ Bu và Na lúc này đã ôm nhau chặt cứng, nhưng không dám hét to vì sợ ảnh hưởng đến phòng bên cạnh.
Bỗng… Phụt….
Đèn chợt tắt. Bu và Na hét ầm lên nhắm chặt mắt lại, sao mất điện mà cái ti vi nó vẫn hoạt động vậy n