Học Viện Milky Way

Học Viện Milky Way

Tác giả: Yến Nhi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326150

Bình chọn: 7.5.00/10/615 lượt.

g lại một câu mỉa mai, cả bọn kia lũ lượt kéo nhau đi, tên Chen còn nhanh tay cuỗm đi mấy gói bim bim to đùng rồi cười hề hề. Mi bị Na nhét bim bim vào mồm nên không chửi được nhưng nhỏ suýt thì nghẹn chết!

Han quay sang hỏi Bu:

– Em có sao không?

Rồi cậu lấy giấy giúp Bu lau áo.

– Em không sao.

“Anh ấy quan tâm đến mình kìa” Thích thú với suy nghĩ vừa rồi, Bu hào hứng cúi xuống nhặt lên chiếc vỏ chai trống không đem đi vứt mà lòng không hề oán trách lũ người kia tẹo nào.

Nhưng lúc Bu cúi người xuống nhặt, cái cổ áo trễ xuống, để lộ ra một vết sẹo không lớn nhưng dài, màu trắng nhờ nhờ. Han ngồi kế bên nên đã trông thấy (trời ổng cứ nhìn cali gì vậy nè)…. Và trong khoảnh khắc, cậu chợt sững lại…. Người cậu cứng đờ như hóa đá… Tim cậu bỗng đập mạnh một cách kì lạ. Bu, cuối cùng thì anh cũng tìm ra em rồi. Cậu vui sướng đến quên cả mình đang ở đâu, đang làm gì. Cậu kéo Bu lên rồi ôm chầm lấy nhỏ, xiết chặt. Bu, em có biết anh đã tìm em lâu lắm không? Cuối cùng thì em cũng xuất hiện, từ lần đầu tiên gặp em anh đã thấy em rất giống mẹ anh rồi, giống cả đứa bé gái 4 tuổi trong bức ảnh mẹ đưa cho anh… Anh đã không phụ lòng bố mẹ rồi… Anh đã tìm được em..

Han ngây ngất trong niềm hạnh phúc. Cậu không biết rằng có rất nhiều con mắt kinh ngạc đang nhìn cậu.

Na tròn mắt nhìn, Mi nghẹn bim bim, Bu run run người khi bỗng dưng bị ôm, đây là người con trai thứ hai sau bố nhỏ ôm nhỏ. Còn một người nữa, đó là Ken. Hắn nắm chặt tay khi nhìn thấy cái cảnh đó. Khó chịu. Hắn thật sự thấy khó chịu. Không nói không rằng, hắn đập bàn một cái rồi đứng lên bỏ đi. Kun lắc đầu:

– Thằng này lại làm sao rồi!

Bỗng điện thoại của Han rung lên trong túi quần. Cậu vội buông Bu ra và nghe máy trong khi Bu vẫn chưa hết đỏ mặt.

– Alô con nghe đây bố! _ giọng Han không giấu nổi sự vui mừng.

Nhưng niềm vui đó đã tắt ngay sau khi cậu nghe điện thoại. Buông lơi chiếc điện thoại xuống, cậu vội chạy luôn đi một cách hốt hoảng.

Bu, Na, Mi vẫn chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ kịp “Ơ….. ơ….” mấy tiếng thì bóng Han đã đi xa mất rồi. Chương 33Chap 33:Chiều.Kiểm tra vệ sinh xong, Na và Mi lại lầm lũi về phòng 666 làm ôsin, trong khi Bu thì vẫn phải tiếp tục công việc lau sân bóng rổ! Haizzz… cái sân nó có bẩn lắm đâu mà hôm nào cũng phải lau vậy nè.Đi học về, tắm rửa xong, Ken nằm lì ở giường không muốn đứng dậy nữa. Nhắm mắt lại, vẫn là cái cảnh đó. Hắn đến điên mất. Thấy thằng bạn không được vui, Kun bèn an ủi:– Mày thấy trong người không khỏe à?-….. _ không trả lời.– Có cần tao mua thuốc không? vẫn nằm im.– Mày điếc à?…. Bụp….Kun ăn nguyên cái gối vào mặt. Haizz..làm phúc phải tội, hắn đành lấy Đôrêmon ra nghiền tiếp.Mi và Na bước vào. Yên lặng. Ken nằm như chết, Kin thì đang mở laptop ngồi trên giường không biết là đang xem gì. Chỉ có Kun là ngoảnh mặt ra nhìn. Ken thật ra đã hé mắt ra, hi vọng có Bu bước vào nhưng không thấy nhỏ nên hắn lại chán nản nhắm mắt lại.Kun tính bày trò trêu trọc mấy con nhỏ đó nhưng thấy thằng bạn chẳng ý kiến gì nên hắn cũng nản. Thôi vậy, hắn lại chăm chú đọc tiếp.Thấy lạ, Na và Mi phân vân không biết nên vào hay nên ra đây. Định đóng cửa ra ngoài nhưng Kun đã lên tiếng:– Dọn dẹp đi! Đừng có mà đòi trốn về! _ tuy là ra lệnh nhưng hắn lại nói giọng đều đều chứ không quát nạt như bình thường.Na và Mi thở dài rồi lại bước vào. Sao hôm nay bọn hắn có vẻ tâm trạng thế nhỉ?Thế là hai cô nàng lại bắt tay vào dọn, nhưng lần này không có ý định bày trò gì nữa.Ken nằm tuy nhắm mắt nhưng hắn cứ suy nghĩ lung tung. Hắn muốn xuống sân bóng rổ để xem con nhỏ Bu đó với tên Han thế nào. Nhưng đó đâu phải chuyện của hắn. Nhưng hắn cũng đang muốn chơi bóng rổ mà. Hắn thấy đau đầu. Đi? Không đi? Đi? Không đi? Nghĩ linh tinh một hồi cuối cùng hắn đưa ra quyết định: mình đi chơi bóng rổ, không phải là đo xem con nhỏ đó thế nào. Nói là làm, hắn phi ngay xuống dưới.Ở sân bóng rổ, Bu đang cầm quả bóng tung tung. Hôm nay Han không đến. Nhỏ thấy hơi hụt hẫng. Sao lúc đó Han lại bỏ đi? Hay là anh ấy… ngại? Nhỏ không biết nữa.– Tư thế như thế này có đúng không nhỉ? Hay thế này? Không phải. Anh Han dạy mình thế nào nhỉ? Ôi mình lại quên hết rồi….Cứ tập đi tập lại một hồi, cuối cùng nhỏ đành ngồi xuống cái ghế băng, lôi cây kẹo mút ra nghịch. Mình có nên ăn không đây? Nhưng nó đẹp quá mà, ăn thì phí. Nhỏ cười hì hì một mình rồi lại nhét cây kẹo vào túi. Sau đó lại đứng lên cầm quả bóng định ném vào rổ.– Sai rồi! Không phải làm như thế!Một giọng nói vang lên. Là Han sao? Nhỏ vui mừng quay người lại. Không phải! Sao lại là hắn, tên đáng ghét đó. Hắn đứng ở ngoài không thấy Han thì bỗng tâm trạng tốt hẳn lên, liền tiến vào trong.– Anh đến đây làn gì?_ nhỏ quay đi và tiếp tục nhắm quả bóng vào rổ.– Tôi đã bảo như thế là sai mà! _ hắn càu nhàu.Đúng là ông nói gà bà nói vịt mà.– Không cần anh quan tâm.– Này. Sao cô kỳ lạ vậy hả? Tôi đến giúp cô mà sao cô ăn nói với tôi kiểu đó_ hắn lại cằn nhằn.– Tôi không cần anh giúp.Vừa nói, nhỏ vừa ném quả bóng vào rổ để chứng minh cho hắn thấy nhỏ “siêu” đến cỡ nào. Nhưng đáng tiếc, quả bóng bay cách c


Old school Swatch Watches