Học Viện Milky Way

Học Viện Milky Way

Tác giả: Yến Nhi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326133

Bình chọn: 8.5.00/10/613 lượt.

ằm giường cứ trố mắt nhìn Kin và Mi, cuốn sổ Kin đang cầm hắn còn chưa thấy bao giờ, mà hắn cũng chưa thấy Kin nổi nóng như thế này bao giờ, thằng bạn của hắn lúc nào cũng lầm lầm lì lì, nay lại thay đổi vì một đứa con gái. Thật là lạ quá mà!Kin cất lại cuốn sổ vào ngăn kéo bàn học, lần này hắn cẩn thận khóa vào. Cơn giận đã nguôi bớt, hắn lại uống một ngụm nước cho “xuôi” bớt, rồi lại lên giường mở laptop ra và từ đó không nói thêm câu nào nữa.Na vừa dọn xong cái nhà vệ sinh, nhỏ hí hửng bước ra ngoài thì không thấy Mi đâu, nhìn ngó xung quanh rồi cất tiếng hỏi:– Nhỏ Mi đâu rồi???Kin không trả lời, còn Kun thì nói:– Đi chết rồi!– Cái gì? Anh độc..miệng vừa thôi.Vừa nói, nhỏ Na vừa quăng ngay cái giẻ lau đang cầm trên tay vào mặt hắn rồi mở cửa và chạy biến.Cái giẻ hôi thế mà nhỏ ném thẳng vào mặt hắn khiến hắn rùng cả mình rồi ho sặc sụa. Quay ra định chiến với nhỏ một trận sống mái thì nhỏ đã đi mất từ bao giờ rồi =____=

Chương 34

Chap 34:

Cách học viện Milky Way khoảng 10 km, có một ngôi nhà nho nhỏ. Ngôi nhà không sang trọng nhưng cũng không đến nỗi cũ kỹ. Nó được sơn màu xanh dương với dàn hoa giấy leo trèo xung quanh. Nhưng dường như có điều gì đó phiền muộn khiến cả những bông hoa nhỏ bé cũng buồn thiu, yên lặng. Nắng vàng trải đều xung quanh ngôi nhà nhỏ.

Bên trong, có một căn phòng cũng nhỏ với màu sơn trắng đục, một chiếc giường con với chiếc gối cũng màu trắng muốt. Trên chiếc giường, người phụ nữ đang nằm đó, khuôn mặt bà xanh xao, thỉnh thoảng bà lại ho lên từng cơn tưởng đến thắt ruột gan lại.

Bên cạnh, người con trai đang xót xa nhìn bà, ánh mắt cậu vừa yêu thương vừa buồn bã. Người bố cũng chỉ biết đứng nhìn, thỉnh thoảng lại khẽ thở dài.

– H..a..n…

Tiếng nói của người phụ nữ bị ngắt quãng bởi tiếng ho não lòng, bà mắc bệnh hen mãn tính.

Han chỉ biết nhìn mẹ cậu, cậu nắm chặt lấy đôi bàn tay run rẩy của bà, nhẹ nhàng nói:

– Mẹ, đừng nói nữa, mẹ nghỉ đi, để con lấy thuốc ẹ.

Cậu định quay người đi nhưng bà níu lấy tay cậu, có vẻ rất khó nhọc cho bà khi phải cất ra tiếng nói trong khi cổ họng bà nghẹn lại.

Thấy thế, người bố lên tiếng:

– Mẹ con đã uống thuốc rồi, nhưng có vẻ thuốc đã bị nhờn, không có tác dụng như lúc trước nữa. _ bố cậu lại thở dài, trông ông có vẻ mệt mỏi.

Han vẫn đứng dậy, cậu lôi trong túi ra một hộp thuốc, đưa ẹ cậu và nói:

– Mẹ, đây là thuốc đặc trị với bệnh hen mãn tính, đó là thuốc chủ vận beta2, salbutamol, có dạng hít… mẹ thử xem.

Đôi bàn tay run run của mẹ cậu đón lấy lọ thuốc và đưa lên miệng, có vẻ như cơn đau đã làm bà khó thở, ngực bà nhói lên từng cơn quặn thắt.

Han và bố cậu vẫn hướng ánh mắt về phía mẹ cậu. Quả nhiên, thuốc có tác dụnh rất nhanh, cơn ho giảm dần rồi hết hẳn.

Han nở nụ cười nhìn mẹ. Mẹ cậu vẫn gầy như thế.

Khi đã ổn định được nhịp thở dồn dập, người phụ nữ ân cần nắm đôi bàn tay cậu con trai, giọng trách móc:

– Tại sao con lại về đây? Con mới nhập học đước ít ngày cơ mà….

Han không nói mà mỉm cười tinh nghịch rồi quay qua nhìn bố.

Mẹ cậu khẽ nheo mắt rồi ngay lập tức bà ném mạnh cái gối vào người chồng:

– Là ông gọi nó về hả? Ông hay thật, nó còn đi học mà sao tự dưng ông gọi nó về? Lần sau mà còn thế thì đừng trách tôi. Khụ…. khụ…..

– Thôi mà mẹ… _ Han vuốt vuốt ngực ẹ rồi nhe răng ra cười. Mẹ cậu là thế, dù có bệnh tật gì thì vẫn luôn yêu đời và đặc biệt là bà rất thích bắt nạt chồng.

Bố Han lấy ống tay lau nước mắt, nức nở:

– Bà lại đánh tôi nữa… tôi có làm gì sai đâu, tại tôi thấy bà bệnh quá nên lo lắng cho bà… thế mà bà còn….. huhuhuhu….

Thế là nước mắt như mưa, ông úp mặt vào tường nấc lên vài cái.

Mẹ Han cũng thấy mình hơi quá đáng, liền dỗ dành:

– Ông xã đẹp giai, nín đi, nín đi tôi thơm nào.

– Tôi cóc cần… hức… hức…

À… dỗ mà còn không nín, định ăn vạ à? Bà liền đổi giọng:

– Có im ngay không thì bảo? Han, mang ẹ cái roi dưới gầm giường lên đây.

Lời nói quả rất có hiệu lực, bố Han nín hẳn, rồi trưng ngay ra bộ mặt làm hòa, cười hề hề….

Han bật cười vì sự trẻ con của bố mẹ, hơn bốn chục tuổi chứ có ít đâu.

– Mẹ, con có chuyện muốn nói! _ ngập ngừng một lúc cuối cùng Han cũng thốt lên được.

– Nói đi con yêu!_ người phụ nữ mỉm cười.

– Con… định nghỉ học…..

Như sét đánh ngang tai, mẹ Han bỗng bật dậy, nói mà như hét:

– Con nói gì? Nghỉ học? Không phải Học viện đó rất tốt sao? Đừng nói là con nghỉ học vì mẹ nhé, mẹ không đồng ý đâu.

Han nhăn mặt, tự dưng cậu lại nghĩ, mẹ cậu cứ hay gào thét thế này bảo sao không bị hen cho được.

– Mẹ… nghe con nói đã… bệnh của mẹ không phải nhẹ, mẹ cần phải đi bệnh viện để điều trị, con có thể nghỉ học để kiếm tiền mà mẹ…

…Chát….

Chưa kịp nói xong, cậu đã nhận một cái tát như trời giáng của mẹ.

-Ăn nói hàm hồ….. cút!

Mẹ cậu là thế, hồi nãy còn ân cần..

với cậu, giờ thì không tiếc tay mà cho cậu một cái bạt tai chí mạng, cậu cũng chỉ muốn tốt cho bà thôi mà. Tuy học viện Milky Way rất tốt, còn miễn toàn bộ học phí cho cậu, nhưng cậu vẫn muốn nghỉ để có thời gian đi làm thêm.

– Mẹ… con…

– CÚT!!!

.

.

.

Đóng cửa phòng lại, Han thở dài lắc đầu ngao ngán bước ra


Pair of Vintage Old School Fru